Chương 32: Kiếp kỳ

Ban đầu, đại ma đầu còn tính đẩy chuông mộng sang cho người khác, giờ đây treo kè kè ở mình rồi thì lại đổi ý. Mặc dù chàng chẳng nhớ được chút gì những chuyện trong quá khứ nữa, song vẫn xem chiếc chuông mộng này như bảo bối, không cho một ai khác chạm vào.

Đặc biệt không cho Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên chạm vào.

Mỗi khi y chạm vào chiếc chuông, nét mặt của đại ma đầu lại biến hoá một cách diệu kỳ. Rõ ràng lúc tính đẩy chuông mộng cho người khác, người này đã chọn Tiêu Phục Huyên trước tiên còn gì.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vừa nhắm mắt giả chết vừa theo dõi tình hình qua khoé mắt không lệch một li, trong lòng ca ngợi không hổ danh là thành chủ chúng ta, quả thật tính tình bất ổn tâm tư khó đoán, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Ô Hành Tuyết không muốn chỉ vì chiếc chuông bé tí mà cứ không ngừng kéo qua kéo lại với Tiêu Phục Huyên như vậy, trên mặt chàng không tỏ vẻ gì thế nhưng nhìn vào cứ như bọn họ có mờ ám gì đó trong lòng.

Chàng bèn nhắm nghiền mắt lại, tựa mình trên vách xe ngựa và giả vờ ngủ mất. Lòng chàng không khỏi tự mỉa: Đường đường là một đại ma đầu mà học ai không học, lại đi học cái thói của hai thằng ngu Ninh Hoài Sam và Phương Trữ.

Phương thức của người ngu thường hữu dụng hơn, sau khi làm bộ một lát thì Ô Hành Tuyết thấy buồn ngủ thật.

***

Theo lời Y Ngô Sinh cho hay, ở thời điểm hiện tại thế đạo rất loạn lạc, dẫn đến việc các tiên môn tiến hành thiết lập cấm chế và kết giới tiên môn quanh ranh giới địa bàn hoạt động của gia tộc họ, nó cũng tương tự với vách ngăn trên đường đến thung lũng Đại Bi với kích cỡ lớn nhỏ vô cùng đa dạng.

Những thứ này được đặt san sát ở ngoại ô, núi đồi, bến tàu và những nơi giao thương khác thành tầng thành lớp nên không thể xem thường.

Thuở trước, những người có tu vi cao trong tiên môn có thể ngự kiếm trên trời, có thể xới ngàn dặm đất, đi từ cực bắc đến cực nam cũng chẳng tốn mấy công sức.

Bây giờ không còn như thế nữa.

Lý do không phải vì tu vi họ thụt lùi nên không thể ngự kiếm, mà bởi vì khi đi như vậy sẽ xuyên qua không biết là bao nhiêu kết giới và cấm chế, gây phiền hà cho không biết bao nhiêu tiên môn, đi một đường thôi có mà trật tay với số phong thư nhận được từ các dòng tộc.

Thành thử để tránh những phiền phức như vậy, trừ phi lâm vào tình huống khẩn cấp đặc thù, trong mấy năm gần đây đa phần các gia tộc đều chọn di chuyển bằng xe ngựa được chế tạo đặc biệt.

Ngồi trên xe ngựa chỉ cần thắng lại một chốc hoặc rẽ thình lình một lần là đã vượt qua một cấm chế. Làm vậy có thể đi qua kha khá thành trì và thẳng một đường đến nơi.

Ước chừng đi từ thung lũng Đại Bi đến Lạc Hoa Đài phải mất trọn một ngày để qua bốn toà thành.

Giữa lúc lim dim, Ô Hành Tuyết cảm thấy xe ngựa nảy lên một phát, đoán chừng đây đã là toà thành thứ ba, tức là cách Lạc Hoa Đài không xa nữa.

Họ lên đường khi trời vừa hừng sáng, mà lúc này đã gần đến xế chiều, xem ra bởi vì càng lúc càng đến gần Chiếu Dạ thành nên nhiệt độ không khí cũng tuột giảm nhiều.

Ô Hành Tuyết cảm thấy lạnh thật sự.

Ngón tay chàng luồng trong ống tay áo bào rộng, đầu ngón tay xoa trên ấm sưởi. Nhiệt độ trên ấm sưởi nhìn chung là đủ dùng, ôm một thời gian dài trên tay còn cảm thấy hơi nong nóng, cực kỳ phù hợp dùng trong những đêm mùa đông như vậy.

Thế mà Ô Hành Tuyết vẫn thấy lạnh căm căm.

Ban đầu, chàng cho rằng hơi lạnh lùa vào từ khe hở trên cửa sổ xe ngựa, song hồi sau mới vỡ lẽ không phải từ đó. Cơn ớn lạnh kia như toát ra từ tận xương tuỷ chàng, lạnh như đá băng ướt đẫm chảy dọc cơ thể theo kinh mạch và khớp xương.

Hơi ấm trên tay không đủ để cân bằng cái lạnh rét thấu như vầy.

Chàng bèn thử vận khí kình cho nó xoay chuyển vài vòng…

Càng lạnh hơn.

Thiếu đi trí nhớ phiền hà như vậy đấy. Lúc giết người thì gọn gàng chẳng màng chớp mắt, mà đến những khi thế này thì vô dụng chẳng khác gì hạng ăn hại.

Ô Hành Tuyết tự mỉa mình một câu.

Kế đó hững hờ mở mắt ra nhác nhìn thử, toan kéo một chiếc chăn nỉ dày đến để đắp. Nào ngờ mắt vừa mở đã gặp phải đôi mi hơi rủ xuống của Tiêu Phục Huyên, ánh mắt ấy đang dừng trên người chàng, không rõ là đang nhìn chàng hay chỉ bần thần mà ngẫm nghĩ đi đâu.

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!