Quan tài của Tiêu Phục Huyên?
Tiêu Phục Huyên……
Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại một lần.
Các thuộc hạ cũng đến đó, nhưng không dám đứng quá gần quan tài.
Ninh Hoài Sam duỗi cổ đến, buồn bực nói: "Kỳ quái, quan tài của Thiên Túc thượng tiên tại sao lại ở đây?"
Cậu bé ngoan, cậu có thể nói chuyện.
Ô Hành Tuyết vốn đang cân nhắc Tiêu Phục Huyên là ai, sợ mình nghĩ sai rồi lộ tẩy.
Ninh Hoài Sam lanh mồm lanh miệng, giúp hắn né qua một kiếp.
Chỉ có điều đúng là kỳ quái.
Ô Hành Tuyết không nhiểu quy củ nơi này, nhưng hắn xem qua thoại bản.
Trong thoại bản, thần tiên đều xem tà ma là thứ dơ bẩn, như nước với lửa, không đội trời chung.
Ai sẽ đặt quan tài của mình ở đại lao nhốt ma đầu, sợ bản thân chết được nhắm mắt sao?
Hoặc là……! có cách nói khác?
Ô Hành Tuyết nghĩ, duỗi tay vuốt ve mặt bên quan tài bạch ngọc đóng đầy đinh.
Hắn có chút tật xấu, nhóm vương công ở Thước Đô phần lớn thích những vật hiếm lạ, cái gì giao châu, Bát Nhã, đèn chiếu thế.
Lấy hoa danh một cái lại càng lớn hơn cái khác.
Hắn lại không như vậy.
Hắn cổ hủ, lại thích bạch ngọc, nhìn thấy lập tức nhịn không được động tay, muốn xem phẩm tướng.
……
"Muốn ta nói, khẳng định không phải quan tài thật.
Mộ chôn di vật."
"Mộ chôn di vật lại không kỳ quái? Có khác gì tự mình nằm ở đó."
"Đúng vậy! Tượng đá điêu khắc xấu xí bẹp trong cái miếu nát trên đỉnh núi, đều có thể nói là tựa như linh hồn của bản tôn, huống chi là quần áo bên người? Cái đó không gọi là tựa như linh hồn, đó chính là bản tôn.
Thành chủ ngài –––––– "
Ninh Hoài Sam âm dương quái khí xong, vừa xoay đầu, lập tức thấy thành chủ nhà mình đang sờ cái quan tài kia.
Ninh Hoài Sam: "……"
Ninh Hoài Sam: "???"
Đúng là không bình thường.
Cảnh tượng kia thật sự quá quỷ dị, mấy tên thuộc hạ lúc ấy lập tức ngơ ngẩn.
Vị ma đầu này đúng là âm tình bất định, cũng đúng là luôn có cử chỉ ngoài dự đoán của mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!