Chương 29: Đoạn ngắn

Giờ đây, tà khí tai ương cuồn cuộn đều vùi theo xuống mồ.

Sức sống leo lắt trên người Vân Hãi tan biến. Dẫu dáng vẻ hắn chẳng đổi thay nhiều song vẫn khiến người nhìn có cảm giác chỉ tích tắc đã úa tàn, có lẽ vì dây leo trên người hắn héo khô một cách chóng vánh.

Tận bấy giờ, mọi người mới vỡ lẽ những sợi dây leo kia đều mọc ra từ trái tim hắn.

Ắt rằng chúng nó cộng sinh với Vân Hãi, một khi hắn chết đi thì dây leo cũng chẳng còn sức sống. Mấy nhánh dây xoắn trên thân kiếm Tiêu Phục Huyên tức thì buông lỏng, trượt xuống mũi kiếm và khô quắt lại.

Chỉ có cành hoa vẫn y nguyên dáng vẻ, thân và lá quấn quanh cổ Vân Hãi với đoá hoa nâng đỡ một nửa gương mặt quỷ của hắn.

Không một ai ngờ Vân Hãi sẽ chọn con đường tự sát nên tất cả đều thẫn thờ.

Tiêu Phục Huyên lặng lẽ rút kiếm ra và ngồi dậy, hai hàng mày dần nhíu chặt.

Ô Hành Tuyết nhìn gương mặt chẳng còn sức sống của Vân Hãi một hồi, rồi mới nhỏ giọng hỏi, "Có còn tàn hồn không?"

Tiêu Phục Huyên lắc nhẹ đầu. "Thần hồn toàn diệt."

Thanh kiếm y xuyên thẳng vào tim Vân Hãi, y là người hiểu rõ nhất tàn hồn dưới mũi kiếm có còn lại gì hay không. Thế mà chẳng tìm được chút nào, ắt là thần hồn đã toàn diệt.

Dây leo khắp người rũ rạp xuống giúp trông rõ phần lớn thân thể Vân Hãi, một góc thẻ bài lộ ra dưới vạt áo đen bên hông hắn. 

Y Ngô Sinh khẽ khàng thốt, "Đó là thẻ bài của phái tôi."

Thẻ bài đeo bên hông và phụ kiện treo kiếm của nhà họ đều được đẽo hoa đào từ ngọc phù dung, đây là nét đặc trưng có một không hai nên rất dễ phân biệt trong các tiên môn.

Song, chỉ có đệ tử môn hạ nhà họ Hoa mới đeo thẻ bài bên hông mà thôi, khi đến cấp trưởng lão hay môn chủ, đặc biệt là những người như Y Ngô Sinh với Hoa Chiếu Đình thì không dùng thẻ bài để tỏ rõ thân phận. 

Thật không ngờ vị này từng thăng tiên từng đoạ ma, thế mà vẫn mang thẻ bài bên mình đến chết.

"Chữ trên thẻ bài do ai khắc thế?" Ô Hành Tuyết lật tấm thẻ bài ra xem, thấy cái tên "Hãi" thon và dài khắc ở mặt sau. "Có phải một vị gia chủ trước đây không?"

Y Ngô Sinh lắc đầu, "Không phải, thẻ bài do chính tay đệ tử khắc."

Ô Hành Tuyết: "Vậy đây là nét của Vân Hãi à."

Y Ngô Sinh: "Đúng vậy."

Ô Hành Tuyết chỉ "À" nhẹ, tự nhủ thế thì đúng rồi.

Ban nãy, chàng phát hiện trên tường hầm mộ có hai lớp phù văn, lớp đặt bên trên được viết bằng nét chữ thon dài tương tự thế này, vậy ắt do tự tay Vân Hãi viết.

Sau đó, mọi người tìm thấy đá mắt trận để trấn áp đại trận trong máu me và bùn đất bên dưới tay trái Vân Hãi.

Bên trong mắt trận có hai viên đá trận, một viên đã vỡ nát, một viên được đặt vào sau. Bên trên viên đá được đặt vào sau cũng có một dấu ấn, đó là chữ "Hãi" tương tự nét chữ trên thẻ bài.

Khi nãy, mọi người còn đắn đo không hiểu vì sao con mắt trấn áp đại trận lại nằm rành rành ngay giữa trung tâm hầm mộ như vậy, mà giờ đây khi nhìn thấy viên đá trận thì ai nấy đều tỏ tường.

Người gia cố và tiếp tục trấn áp đại trận là chính bản thân Vân Hãi.

"Việc này…" Y Ngô Sinh cầm viên đá trận nọ với nét mặt phức tạp, khó nói là thổn thức hay còn cảm xúc gì khác. Sau chót, hắn lắc đầu thở dài và đành lòng mà rằng, "Thật đáng tiếc."

Trong tất cả những người có mặt nơi đây, Y Ngô Sinh là người không nên mang tâm trạng ấy nhất. Nói cho cùng, dấu ấn sau cổ hắn do chính Vân Hãi ban, hơn hai mươi năm vật vã khốn cùng của hắn đều bắt nguồn từ nơi này.

Ai cũng có thể xúc động cảm khái trước câu chuyện của Vân Hãi, trừ mỗi Y Ngô Sinh.

Thậm chí nếu giờ đây, hắn rút kiếm trút giận lên xác chết Vân Hãi đi nữa cũng chẳng ai có quyền mắng hắn sai rồi. Song, hắn đã không làm như vậy, hơn thế, còn thốt lên tiếng "đáng tiếc" thương thay cho tà ma kia.

Ô Hành Tuyết nhìn vết thương thành sẹo sau cổ Y Ngô Sinh, bất giác trỗi dậy chút nuối tiếc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!