Những tháng ngày sống đời tà ma rối ren hỗn loạn, giống như thành trì phủ bóng sương mù quanh năm.
Nói thế nhưng cuộc sống hắn không lấy gì làm vất vả cho lắm, bởi dân thường bá tánh sống trong nơm nớp sợ hãi, ngày ngày bươn chải cầu sống còn; tiên môn phải che chở tứ phương, dang tay trừ ma hiệp đạo.
Còn tà ma thì không cần như vậy. Tà ma chỉ cần lo cho bản thân nên dễ chiếm được ưu thế hơn.
Những tà ma còn chưa khai thông trí tuệ, sống trong hỗn độn, hoặc những kẻ vừa nhập đạo có lẽ sợ đụng phải đệ tử tiên môn, lo ngại bị giết ngược.
Nhưng Vân Hãi thì không.
Hắn tu luyện cực nhanh, đệ tử thông thường không có khả năng đương đầu hắn thì chớ, ngay đến hạng gia chủ tiên môn ắt còn phải kiêng dè vài phần.
Có lẽ hắn nên có cuộc sống sung sướng và hoành hành không sợ bất kỳ điều gì, nhưng hắn đã không làm như vậy.
Hắn luôn né các tiên môn, hạn chế hết thảy tin tức tủn mủn nhất về mình truyền đến Tiên Đô và lọt vào tai vị Tiên thủ Linh đài nọ.
Thậm chí, vì không còn dùng được tiên thuật phân thân nên hắn từng đến bồn địa Tây Nam một chuyến. Ở Tây Nam, hắn đã học được rất nhiều cấm thuật và tạp thuật, dành sự kiên nhẫn bậc nhất đời này để nặn ra một con rối mà thần tiên cũng khó lòng nhận ra.
Hắn nắn con rối nọ theo gương mặt mình và thả nó vào Xuân Phiên thành chỗ nhà họ Hoa cư trú.
Ở Xuân Phiên thành có mấy chục vạn dân thường, con rối kia vào đấy chẳng khác nào mưa hoà trong biển, lặn mình trong đám đông phố phường, xác suất đụng mặt người nhà họ Hoa cực kỳ cực kỳ nhỏ.
Nhưng hắn vẫn cho con rối kia sống những tháng ngày bình thường nơi đó, đóng giả thành Vân Hãi từ Tiên giới trở về nhân gian, bắt chước cuộc đời tầm thường của một bá tánh.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Vân Hãi rời khỏi Xuân Phiên thành và đến Côi Châu cách đó rất xa.
Nơi nọ đông tà ma tụ hội, thêm hắn nữa cũng chẳng vấn đề.
Đồn rằng nơi đấy có một đại thuật phong cấm, tu thuật này giúp giải thoát con người ta khỏi tất thảy, kể cả niềm vui và lòng căm phẫn. Song, rất ít ai chọn tu loại cấm thuật này bởi tà ma coi trọng dục vọng xác thịt, chúng tận hưởng cảm giác hưng phấn và khoái cảm tột đỉnh từ đấy.
Một khi chặn hết tất thảy, thứ nhất là tự tổn hại bản thân, tiếp nữa làm vậy có khác nào những tiên môn nhạt nhẽo nhập vô tình đạo đâu?
Song, Vân Hãi chọn tu đường này.
Phong bế toàn bộ hỉ nộ ái hận, những thứ nhấn chìm hắn trong khổ đau đã không còn dày vò suốt ngày đêm nữa. Hắn đã trở thành kẻ không sầu không vui, không có cảm giác sợ hay không sợ, dù là cỏ cây kiến mối hay tiên gia tà ma đi nữa cũng không khác biệt gì trong mắt hắn, nếu sinh hẳn sinh, nếu tử ắt tử.
Điều mà khi ở Tiên Đô hắn chưa bao giờ làm được, thành tà ma rồi đã thành công.
Ngẫm lại… vẫn thật bất công.
Đại thuật phong cấm thật tuyệt, sau mấy năm sống kiếp tà ma và tự do làm theo ý mình, hắn cũng chẳng kiêng dè sinh sát.
Thậm chí có một dịp khi hắn ghé ngang phố núi Bất Động thành, tình cờ nghe thấy tên "Minh Vô Hoa Tín" mà lòng chẳng chút gợn sóng. Hắn chỉ khẽ nhướn mi còn chân vẫn đều bước.
Thứ bất cập duy nhất của phong cấm thuật chính là tự hủy hoại bản thân.
Cứ qua vài tháng sẽ có tầm một hai ngày hắn chịu đau đớn khắp cả người đến mức không vận nổi chút tẹo thuật pháp khí kình nào, cơ thể trở nên yếu ớt và sợ lạnh.
Một hai ngày đó với hắn quả thật là tra tấn tột độ, giữa cơn đau vật vã gian nan, hắn thường thấy hồn mình như bị xé thành hai nửa. Khi thì khóc lúc thì cười, khi điên cuồng lúc bình tĩnh.
Những lúc tỉnh táo lại, hắn thấy trên thân mình đầy rẫy vết thương, bởi quá khốn khổ mà toát quỷ khí tràn trề che kín hết nửa gương mặt.
Song vào thời điểm ấy, hắn vẫn chẳng sầu chẳng vui, đến độ còn nghĩ rằng cũng không đến nỗi nào, bởi rằng nửa gương mặt giả làm người, nửa còn lại lồ lộ tính quỷ…
Đó chính là bản thân hắn còn gì, chẳng phù hợp quá đấy ư.
Những năm đó, tà ma khác đều tránh xa hắn. Cũng không rõ là vì gương mặt không ra người không ra quỷ hay vì hắn thật sự làm quá nhiều chuyện điên rồ.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!