Chương 25: Linh vương

Hôm đó khi Vân Hãi vừa vào đến Tiên Đô, đã có một vị tiên sứ Linh đài cầm gậy ngọc dài đứng đợi sẵn.

Tiên sứ vừa thấy hắn liền mỉm cười niềm nở, "Chào Lang quan."

Giọng của người trên Tiên Đô cứ thật mềm mại, cuối câu hơi cao lên, hai chữ nọ còn mang hàm ý thân thiết thế nào, nghe bùi tai tới lạ…

Vân Hãi thầm nghĩ.

Hắn hỏi, "Vì sao lại gọi như vậy?"

Tiên sứ Linh đài đáp, "Những tiên quân chưa phong hào đều được gọi như vậy."

Vân Hãi: "Ai gặp ta cũng sẽ gọi như thế à?"

Tiên sứ Linh Đài gật đầu. "Ai gặp cũng sẽ gọi như thế."

Vân Hãi: "Tiên thủ cũng gọi vậy ư?"

Tiên sứ Linh đài hơi ngỡ ngàng. "?"

Vân Hãi khoát tay. "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Tiên sứ Linh đài dẫn hắn lên một bậc thang dài vô cùng, chỉ tay từ xa và nói, "Thưa Lang quan, tất cả tiên nhân mới đến đều phải ghé bái trời trên Linh đài, nhận một chỉ thiên chiếu, tiếp đó sẽ gặp Linh đài Thập nhị tiên. Gần như tất cả chúng tiên tại Tiên Đô đều tôn kính Linh đài Thập nhị tiên và đặc biệt là Tiên thủ Minh Vô."

Theo lẽ hiển nhiên, Vân Hãi vui mừng tột độ, Hoa Tín vốn không thường xuống nhân gian nên một năm hắn cũng không gặp người kia được mấy lần.

"Thế nhưng cậu vừa nói gần như?" Vân Hãi thắc mắc.

"Đúng vậy," tiên sứ Linh đài giải thích, "có hai vị ngoại lệ."

Ắt là cậu ta đã giải thích việc này với rất nhiều người rồi nên khi thấy Vân Hãi tò mò chỉ trình bày đơn giản, "Hai vị ấy không thăng thiên từ tu hành mà được Thiên đạo Linh đài trực tiếp triệu hoán."

Cậu ta giải thích cho Vân Hãi ý nghĩa của triệu hoán, xong nói tiếp, "Thiên đạo có chiếu lệnh gì cũng sẽ báo thẳng cho hai vị ấy, người khác không ai biết được, lẽ hiển nhiên họ không thuộc quản lý của Linh đài Thập nhị tiên."

"Trực tiếp nhận thiên chiếu?" Vân Hãi sững sờ cùng cực.

"Đúng thế."

Với tầm ảnh hưởng sâu nặng của Vấn Thiên Liêu, Vân Hãi tưởng rằng Linh đài Thập nhị tiên là vị trí tối cao của Tiên Đô, và Minh Vô Hoa Tín là tôn sư được kính trọng nhất trong bậc tôn giả. Giờ đây mới nghe đến việc có hai vị nằm ngoài nơi ấy, hắn nhất thời không biết nên tiếp nhận thế nào.

"Nói thế chẳng phải so ra còn hơn vị trí Tiên thủ…" Vân Hãi bật thốt.

Tiên sứ Linh đài không thể trả lời câu hỏi này, dù sao bản thân cậu cũng trực thuộc Linh đài. Cậu chỉ đành ngừng đoạn, nói qua loa, "Hai vị ấy không quan tâm những việc lẻ tẻ, không hưởng thờ phụng, không nhận điều động của Linh đài. Nói chung, họ không can thiệp vào chuyện của Linh đài và ngược lại, cả hai bên đều kính trọng lẫn nhau, kính trọng lẫn nhau."

"Hai vị nọ dung mạo ra sao? Phong hào là gì? Có dễ nhận diện không? Sau này ở Tiên Đô nhỡ gặp mặt có cần tránh đi không?" Vân Hãi suy tư rồi cười nói, "Tính ta ưa đùa giỡn, nhỡ đâu sơ ý đắc tội người ta mà không biết thì không hay lắm. Phiền tiên sứ nhắc nhở trước một vài điểm?"

Tiên sứ Linh đài đáp, "Một vị phong hào Thiên Túc, khi triệu hoán được trời ban danh tự "Miễn", chưởng quản hình xá. Trên xương tai có bấm ba thanh đinh tang, hẳn là dễ nhận diện."

Vân Hãi: "Đinh tang? Sao lại là đinh tang?"

Tiên sứ Linh đài đáp, "Không rõ, trước giờ đều gọi như thế. Thiên Túc được triệu hoán từ rất sớm, từ khi Linh đài Thập nhị tiên ra đời đã có ngài ấy rồi nên chúng tiên cũng theo đó mà tỏ lòng tôn kính. Lại nói, tính tình vị Thượng tiên ấy khó gần, đâm ra cũng không ai dám hỏi nhiều."

Vân Hãi tự nhủ với lòng nếu mình tránh được thì cứ tránh vẫn hơn.

"Vị còn lại thế nào?"

"Vị còn lại… vị còn lại thăng thiên còn sớm hơn Thiên Túc thượng tiên," Tiên sứ Linh đài cho hay. "Ngài ấy phong hào Linh Vương, khi triệu hoán được trời ban danh tự "Chiêu"."

Linh Vương…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!