Chương 24: Vân hãi

Mấy trăm năm về trước, ở nhân gian vẫn còn Vương Đô, nơi ấy nằm bên cạnh Thái Nhân tiên sơn.

Nơi quan trọng nhất tại Vương Đô có tên Vấn Thiên Liêu, được dùng để cúng bái Linh đài Thập nhị tiên, phụ trách bói thiên cơ và có mối quan hệ mật thiết với các tiên môn cường thịnh đương thời.

Trông coi Vấn Thiên Liêu là hai vị Tả Hữu đại liêu sứ, phụ thân của Vân Hãi là một trong hai vị đó.

Công việc này vừa oai phong vừa nguy hiểm, nó khiến người khác ngưỡng mộ và cũng làm bao người đố kỵ. Những lúc tốt đẹp thì huy hoàng bậc nhất, mà lúc tệ lậu lại tan cửa nát nhà.

Vân Hãi gặp Minh Vô lần đầu tại phủ dành cho khách bên trong Vấn Thiên Liêu.

Khi đó hắn vẫn còn nhỏ, lại được nuông chiều từ bé nên xem Vấn Thiên Liêu như căn phủ thứ hai của gia đình và vẫn thường đùa giỡn trong sân vườn bên ngoài hành lang khách phủ.

Hôm nọ, hắn đuổi theo một chú chồn thông và rẽ gấp qua khúc cua hành lang, suýt nữa đã đụng trúng một vị khách vãng lai.

Giữa lúc hớt hải, một cơn gió lộng lên từ hư không chắn ngang trước mắt, kế đó có bàn tay đỡ trán hắn đang chúc về phía trước.

Những người có trách nhiệm chăm sóc hắn hô to "Cẩn thận" rồi nháo nhào chạy đến. Họ bế vội hắn lên và lùi về sau mấy bước, tiếp đến cúi đầu với vị khách kia theo một tác phong vừa kiêng dè vừa kính sợ.

Chỉ mỗi Vân Hãi không biết sợ là gì, còn tò mò ngẩng đầu nhìn.

Hoa Tín hôm đấy khoác dáng vẻ người thường chốn nhân gian, không dắt theo huơu trắng như trong tranh và tay cũng không nâng đèn chiếu thế. Trang phục hắn chỉ thuần một màu trắng giản đơn, tóc buông dài vén lên ngẫu nhiên và được cắm xéo qua bởi một cây trâm gỗ chưa khắc hình.

Đây là phong cách thường gặp nhất của người đi đường trên phố xá Vương Đô, thế mà vẫn khiến người nhìn ngẩn ngơ.

Đến khi Vân Hãi hoàn hồn, Hoa Tín đã đi đến cuối ngã rẽ hành lang và bước chân vào khách đường, bóng bạch y lướt trên ngưỡng cửa cao cao, thoắt cái đã mất dạng.

Vân Hãi ngoái đầu, ngẩng mặt hỏi người chăm sóc mình, "Đó là ai thế?"

Họ chỉ ậm ừ nhè nhẹ rồi bế hắn rời khỏi khách đường, khi ra đến góc sân sau hành lang mới nhỏ giọng đáp, "Đó là tiên hữu của đại nhân."

Thuở đó Vân Hãi còn hiểu chuyện còn chưa bao nhiêu, chứ nói chi đến các quy củ giữa tiên và phàm. Hắn chỉ ngây ngô nghĩ rằng: Thần thông quản đại được gọi là "tiên", người có quan hệ thân thiết được gọi là "hữu".

Thành thử, hắn đinh ninh vị "Tiên hữu" nọ chính là người thế đấy, để rồi sau mới ngỡ ra người nọ vài năm mới xuất hiện một lần.

***

Lần thứ hai Vân Hãi trông thấy Minh Vô Hoa Tín, đã sáu năm trôi qua.

Khi đó, Vương Đô chìm trong loạn lạc và chướng khí mịt mù, người phụ trách Vấn Thiên Liêu đã đổi từ lâu. Phụ thân hắn bị kẻ lập mưu hãm hại, hơn một nửa gia nhân trong phủ đều mất mạng, chẳng mấy chốc mà cả phủ đệ huy hoàng đã hoá tan tác.

Tuổi hắn vẫn còn nhỏ lắm song đã mang danh con trai tội nhân, dẫn đến hệ quả không được phép dùng tên họ gốc của mình nữa. Hắn đi theo một nhóm lưu dân di cư về nam, chật vật một đường đến được Ngư Dương.

Ngư Dương bấy giờ lo ngại hoạ loạn lan đến nên vội vã phong thành, lưu dân tiến thoái lưỡng nan rồi chỉ đành sống tạm bợ trong miếu hoang ngoài sơn dã.

Đợt rét đậm năm đó lạnh lẽo cùng cực, quá nửa số lưu dân chẳng chống cự qua nổi một tháng. Thế nên, trong căn miếu hoang chốn sơn dã kia chất ngập xác chết nằm thành tụm năm tụm ba, oán khí nặng nề, dẫn về không ít các loại tà ma âm sát.

Căng mình gắng sức hết mùa đông, đã chẳng còn bao người sống sót bên ngoài sơn dã.

Vân Hãi chính là một trong số người còn lại.

Ngày hôm đó, hắn cưỡm đoạt thức ăn từ tay một sinh vật tính âm đã tàn phế nửa thân, kéo lê một bên cẳng chân bị con vật tính âm đó đánh gãy, ôm lấy mắt trái bị cào rách của mình và trốn trong một hang núi.

Hắn cuộn người ở phía sau vách đá, chùi sạch máu me quanh mắt, nắm chặt miếng thịt không rõ ngọn nguồn trong tay rồi há miệng toan cắn. Bất chợt từ trong sơn cước rét lạnh, một ánh đèn rọi tỏ giữa màn đêm.

Vân Hãi đã tập thành thói quen, không cần biết đó là người phương nào vật nơi đâu đã nhanh chân nhổm dậy muốn bỏ trốn.

Nhưng ánh đèn kia đến quá nhanh.

Hắn còn chưa kịp chạy một bước thì người nâng đèn đã đứng trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!