Chương 22: Cung Ấn (Ấn thờ)

Những người khác nếu am hiểu trận pháp cũng có thể nhìn ra đây là một cự trận.

Phàm là cự trận đều sẽ có mặt trận.

Trong mắt trận thường thường sẽ áp chế viên đá trận mấu chốt nhất hoặc là tấm linh phù quan trọng nhất.

Trên đá trận thường sẽ khắc ấn ký của người bày trận, vừa nhìn là biết thủ bút của ai.

Linh phù sẽ viết rõ mục đích của cự trận, nếu là đại trận trấn áp trên linh phù sẽ có tên huý của người bị trấn áp để tránh ngộ thương người khác.

Cho nên người trong tiên môn gặp phải trận cục đều có thói quen tìm mắt trận trước.

Y Ngô Sinh nhìn những đường vân phát sáng đang di chuyển xen kẽ trên mặt đất và thận trọng suy xét, giây lát sau mới nhíu mày chỉ về một hướng. "Mắt trận của trận này… ở phía đó."

Các đệ tử trẻ cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy nơi hắn chỉ không đâu khác hơn ngoài toà Phế Tiên đài đằng sau ánh lửa xanh.

"Nơi này…"

"Nơi này có hơi lộ liễu quá, có thật là nơi đó không?"

"Thật không dám giấu giếm, ta cũng vừa thấy chỗ đấy, nhưng còn cho rằng đó chỉ là thuật che mắt."

Các đệ tử trẻ đều chưa dám tin.

Bởi vì thông thường, người lập trận có xu hướng e sợ trận cục bị phá, nên ít nhiều cũng có suy nghĩ chôn mắt trận trong một nơi bí mật nào đó nằm ngoài dự kiến của người bình thường.

Cự trận này thế mà được lập bởi phương thức hoàn toàn trái ngược — ai có đôi mắt tinh tường đều có thể thấy rằng Phế Tiên đài chính là trung tâm trận cục, người lập trận lại có thể đặt mắt trận ở nơi ấy.

Tình huống này quả thật vô cùng khó tin.

Bởi nó quá khó tin, nên họ càng không thể tin nổi, mà trái lại cảm thấy có lẽ mình thiếu sót gì đó hoặc tính sai ở đâu rồi.

Trong phút chốc ngắn ngủi, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi chỉ cần thay đổi một vị trí trong trận như một mẩu đá vụn hoặc một chiếc lá cánh hoa thôi thì cũng có thể biến chuyển đến mức long trời lở đất.

"Có lẽ người lập trận đã đoán được suy nghĩ của chúng ta rồi?" đệ tử trẻ nhỏ giọng thì thầm.

Y Ngô Sinh lắc đầu khe khẽ. "Đại trận lớn như vầy không thể làm liều thế được."

Đệ tử trẻ: "Tiền bối nói rất chí lý. Nếu như người nọ cố tình dàn trận kiểu vậy thì khả năng cao đó là một kẻ có máu cờ bạc."

Y Ngô Sinh: "Thế nên ắt hẳn không phải người nọ cố ý làm như vậy, mà là không thể không làm như vậy."

Còn tại sao lại không thể không làm như vậy?

Là bởi vì vào thời điểm lập trận, linh thần người đó không tốt nên không đủ sức chống đỡ hòng bày bố nhiều tầng phức tạp và giấu mắt trận sâu hơn ư? Hay là vì lúc thiết lập mắt trận, người nọ đã bị sự cố ngoài ý muốn quấy rầy nên phải kết thúc trong vội vã?

Rầm!!!

Mọi người còn đang băn khoăn chưa nghĩ ra nguyên cớ, âm thanh dội trời chợt vang lên trong căn hầm vòm.

Rầm!!!

Lại thêm một tiếng nữa.

Bọn họ hoảng hốt giật bắn mình, ngoái nhìn về phía phát ra tiếng động thì phát hiện tiếng nện nặng nề nọ bắt nguồn từ Phế Tiên đài.

Rầm!!!

Khi tiếng thứ ba vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy toàn bộ dao cung và Phế Tiên đài bất chợt nảy lên, tấm biển đứt lìa chỉ còn một góc đã rơi xuống hoàn toàn, đập vào thềm đá phía trước dao cung rồi vỡ tan thành tro bụi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!