Chọn trúng quỷ xui xẻo Ô Hành Tuyết đúng là "tiên sứ" Triệu Thanh Lai bọn họ tìm được đầu tiên.
Triệu Thanh Lai giấu móng tay dài nhọn bên dưới ống tay áo, sắc như lưỡi dao, cào lên vách đá dễ dàng tạo ra một khe rãnh.
Hắn chọn Ô Hành Tuyết chính là bởi vì đối phương có vẻ cao quý lại mảnh mai, tay không tấc sắt, vừa thấy chính là loại công tử ca chỉ chơi trăng thưởng gió.
Công tử ca cả cái khăn dày chắn gió cũng không bọc, chỉ ôm noãn lô sưởi tay, cổ lại trưng ra như vậy.
Hắn chỉ cần nhẹ nhàng rạch một đường trên cổ kia, máu nóng lập tức phun trào! !
Không cần tốn nhiều sức, tất cả đều thành công!
Triệu Thanh Lai li3m răng, nhìn về bên gáy kia, vỗ tay chính mình một cái ––––
Keng!
Khi thanh âm kia vang lên, Triệu Thanh Lai không phản ứng lại.
Quá chết người, phản ứng luôn chậm hơn.
Đến lục hắn kịp ý thức được đó là tiếng kiếm xuất vỏ –––––
Cái tay muốn rạch cổ Ô Hành Tuyết đã không còn.
Dưới kiếm ý cuồng loạn, hàng ngàn mũi nhọn mở ra như tránh được rét đậm cũng không thể tránh được gió lạnh, lướt qua thân thể Triệu Thanh Lai.
Chiếc áo khoác dày của hắn bị chia năm xẻ bảy, sức lực chống đỡ thân thể cũng đột nhiên không còn.
Hai tròng mắt Triệu Thanh Lai bùng phát hung bạo, đột ngột giương mắt.
Ô Hành Tuyết đã không còn bóng dáng, lúc này chắn trước mặt hắn là một người khác.
Lại thấy người nọ cực cao, trường kiếm không nhẹ không nặng chống trên mặt đất, vịn chuôi kiếm rũ mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tới."
…
Lai tới không nổi.
Trong nháy mắt, Triệu Thanh Lai đổ mình trên đất, thét lên một tiếng đầy thô bạo rồi dần sang bén nhọn, như một tiếng rít dài vang vọng khắp hầm mộ, nhuốm đầy cảm giác không cam tâm.
Mà không chỉ có Triệu Thanh Lai.
Ba tên bổ nhào về phía đệ tử tiên môn cũng bị kiếm ý bay sang cắt sạch lớp áo bọc.
Các đệ tử tiên môn đâm kiếm ra phía ngoài nhưng không đâm trúng thứ gì. Họ trơ mắt nhìn những người vừa mới hung bạo bừng bừng, giờ thình lình đổ ập xuống thành một đống bùi nhùi.
Khi bị "triệu hoán" vào thung lũng Đại Bi, cơ thể họ đã bị cắt thành nhiều mảnh, mang theo oán hận âm tà sâu sắc, sát khí ngợp trời, ai cũng hẳn là một hung vật đáng sợ.
Song khi họ té vùi tan tác trên mặt đất, thi thể cứng đờ và ngả màu trắng xanh với nhiều vệt lốm đốm khắp người. Họ xoay đầu mấy vòng, mắt hoen đỏ mà long lên sòng sọc…
Mọi người đều không nỡ nhìn.
Bởi đáo cùng thì họ đều từng là người sống cơ mà.
Mấy đệ tử tiên môn còn trẻ tuổi nên hiện rõ cảm xúc ra ngoài nhất, ba người trắng bệch mặt và lùi mấy bước về phía sau, thanh kiếm trên tay muốn xuất chiêu cũng không được mà không xuất chiêu cũng không được. Cuối cùng, họ bất lực nhìn sang Tiêu Phục Huyên.
Y Ngô Sinh là tứ đường trưởng lão của nhà họ Hoa nên gặp qua nhiều tình huống tương tự, đâm ra không bước lùi ra sau. Nhưng với bản tâm của người hành y, hắn vẫn không đành lòng nhìn, bèn theo bản năng cũng ngoái sang phía Tiêu Phục Huyên.
Ở nhân gian không có nhiều lời tương truyền về vị Thượng tiên này, nói cho cùng những người dính líu đến y đều là những kẻ chí tà chí ác. Y không bàn phúc hoạ, mặc kệ cát hung, bỏ mặc tất cả ước nguyện của mọi nhà, và cũng không bảo vệ bất cứ điều gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!