Vị thượng tiên lạnh như băng kia nhìn qua guống như đang tưởng niệm người nào,
Ô Hành Tuyết nhìn một lát, thu tầm mắt.
Trong lòng hắn bỗng sinh ra một tia cảm thụ, nói không rõ được, chỉ là bỗng nhiên mất hứng không hỏi tiếp nữa.
Vì thế khi Ninh Hoài Sam thò qua, chỉ thấy thành chủ nhà hắn mặt vô biểu tình –––lúc hắn không cười, ở nơi đuôi mắt hơi cụp của hắn luôn có một cảm giác ghét bỏ.
Ngay cái nhìn đầu tiên, đó đúng thật là không vui.
Trước đó không phải còn cười sao? Làm sao lại lại lại không vui!
Ninh Hoài Sam không muốn tìm xui xẻo, không rên một tiếng sáp trở về bên người Phương Trữ.
Phương Trữ: "Ngươi nhảy tới nhảy lui cái gì vậy?"
Hắn đang xoa vai của mình, miệng vết thương trên cái tay cụt kia đã mọc ra một chút thịt mới, dính tơ máu phiếm hồng nhạt.
Nghĩ lại, sắc mặt của hắn tái nhợt đến hơi xanh xao.
"Ta chỉ là muốn nghe xem thành chủ thầm thì cái gì với con rối.
Ngươi xem hắn mất trí nhớ, có chuyện lại không nói với chúng ta.
Con rối có thể nói chuyện gì đây?" – Ninh Hoài Sam rất có cảm giác như thất sủng, như thể đã quên trước đó hắn còn muốn khiến thành chủ bọn họ khóc lóc cầu cứu.
"Hắn không mất trí nhớ sẽ nói chuyện với chúng ta?" – Phương Trữ không khách khí phá đám hắn.
"Cũng đúng." – Ninh Hoài Sam lại nhìn thoáng qua Ô Hành Tuyết bên kia, bỗng nhiên đè thấp giọng nói: "A Trữ, ta đột nhiên cảm thấy con rối kia……! ưm, dường như không quá thích hợp, ngươi cảm thấy sao?"
Phương Trữ: "……"
Phương Trữ bóp vai, chém đinh chặt sắt: "Ta không cảm thấy."
Một lần trước bọn họ "đột nhiên cảm thấy" một chút, hậu quả cực kỳ thê thảm.
Thằng ngốc mới muốn làm lại một lần nữa.
Phương Trữ nhìn thoáng qua sườn mặt Tiêu Phục Huyên, trầm giọng nói: "Ngươi biết ta trước kia chịu loại thương tích này, bao lâu có thể dài ra được chứ?"
Ninh Hoài Sam nghĩ nghĩ.
Bộ dáng thảm nhất của Phương Trữ……! còn không phải là ngày vừa mới vào Chiếu Dạ thành mấy chục năm trước sao, lúc Ô Hành Tuyết sai người đem Phương Trữ từ trong xe ngựa màu đen kia nâng ra, Ninh Hoài Sam suýt chút nữa không nhận ra đó là một người –––––
Bởi vì hai tay một chân đều không còn, không biết bị thứ gì gặm cắn, trên mặt cũng toàn là vết thương.
Thoạt nhìn tựa như một miếng giẻ thấm đầy máu.
Người bình thường như vậy đã chết từ lâu rồi nhưng Phương Trữ dường như cực kỳ quật cường, không tắt thở.
Chiếu Dạ thành bọn họ, không thiếu nhất chính là tà môn ma đạo và cấm thuật âm độc, người sống kẻ chết, xương cốt máu thịt cũng không hề nói tới, chỉ cần tàn nhẫn đến cùng cực.
Bởi vì xương cốt máu thịt không có khả năng vô cớ tự sinh trưởng, phải bổ cái gì đó.
Sau đó Ninh Hoài Sam thường xuyên nhớ tới một màn kia –––––
Ô Hành Tuyết sai người ném Phương Trữ vào hồ ngâm, nước đen đặc sệt trong hồ bắn tung toé ra ngoài, rơi xuống vũng tuyết đọng bên cạnh hồ lại là màu đỏ.
Bên cạnh hồ có một đại thụ che trời, bởi vì tử khí quá nặng, chưa từng có vật sống dám dừng lại trên cành lá, cho nên chỗ ở của Ô Hành Tuyết lấy điểm đó của đại thụ mà đặt tên, gọi là Tước Bất Lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!