Chương 17: Có Thù

Ô Hành Tuyết cụp mắt nhìn thấy trên tay mình toàn là máu.

Trên đường đến Đại Bi cốc hắn vẫn luôn âm thầm vận nội kình, chính là vì dành cho tình huống khẩn cấp, sợ bản thân không có ký ức động thủ cũng không biết đều thêm trò cười cho thiên hạ.

Không nghĩ tới chân chính gặp phải phiền toái linh tinh hắn đều nghĩ cũng không cần nghĩ.

Cũng không biết làm ma đầu bao lâu rồi, giết qua bao nhiêu thứ đồ rồi mói có thể khắc vào trong xương cốt như vậy.

Thật ra trước khi tiến vào sơn cốc hắn còn tò mò quan hệ của bản thân và Tiêu Phục Huyên.

Tuy rằng là một là thượng tiên cai quản Thương Lang Bắc Vực, một là ma đầu bị tù khoá 25 năm, nhưng giữa bọn họ có lẽ cũng không tồi tệ như vậy.

Nhưng hắn nhìn đôi tay này nhất thời nghĩ không ra lý do không tồi tệ này.

……

Ô Hành Tuyết yên lặng một tích tắc, quay đầu nhìn về phía hai tên thuộc hạ hiếu kính kia.

Âm vật vô cùng đắc ý mà ôm mặt cụt tay, hôn đến mức đối phương đã muốn chết tâm.

Ninh Hoài Sam có thể là mới vừa bị chà đạp qua vài ngụm, miệng lúc này mím lại như lão thái thái.

Thấy rõ rằng hắn chỉ hận không thể may cái miệng âm vật lại……

Hoặc là may của chính mình cũng được.

Ô Hành Tuyết đi qua.

Ninh Hoài Sam vừa thấy hắn lập tức gào khóc, nước mắt lạch bạch rơi xuống: "Thành chủ, bọn ta sai rồi thành chủ, bọn ta chỉ cho là có người giả mạo ngươi, không phải muốn tạo phản."

Ô Hành Tuyết gật gật đầu: "Ừm, ta biết."

Tiếng khóc của Ninh Hoài Sam đột ngột im bặt: "?"

Này còn có thể biết?

Hắn ngập ngừng, nuốt lời muốn nói trở về.

"Giả trang" đều nói ra rồi, Ô Hành Tuyết dứt khoát nhấc áo choàng lên, cong lưng nắm sau cổ âm vật.

Miệng âm vật chu ra thật dài cũng không thể đụng tới cụt tay.

Cụt tay cuối cùng cũng được thông khí.

Hồn hắn đều run rẩy, sinh khí bị hút đi không ít, sắc mặt cực kỳ xanh xao.

"Thành chủ….." – Cụt tay gào một tiếng muốn xin lỗi tỏ lòng trung thành lại nghe Ô Hành Tuyết hỏi: "Hắn gọi Ninh Hoài Sam ta đã biết, ngươi thì sao, ngươi gọi là gì?"

Một tiếng khóc của cụt tay nghẹn lại trong cổ họng: "?"

Cụt tay vẻ mặt khiếp sợ: "Cái, cái gì?"

Ô Hành Tuyết: "Ta hỏi ngươi tên họ là gì."

"Phương Trữ……! Thành chủ, ta gọi là Phương Trữ." – Cụt tay vẻ mặt vẫn khiếp sợ như cũ, do dự một lát lại nhỏ giọng nói, "Thành chủ, tên này là ngài lấy."

"?"

Ô Hành Tuyết không nghĩ tới một thành chủ như hắn quản trời quản đất còn quản cả đặt tên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!