Vừa về đến nhà, Cố Mộng Chi đã nhanh chóng chạy thẳng lên lầu.
Vương Hân lần đầu tiên thấy cô bé vội vã như vậy, đến mức không kịp đặt cặp xuống, chỉ nghe tiếng bước chân vội vàng lên cầu thang.
Cố Cảnh Hằng vẫn thản nhiên treo áo khoác lên giá, trong tay còn cầm lon nước ngọt mà bé đã uống dở, dường như không để tâm lắm đến sự hối hả của cô bé.
Vương Hân suy nghĩ một chút rồi cũng đi lên lầu.
Dù sao cô cũng là trợ lý riêng của tiểu thư, mọi việc từ nhỏ đến lớn đều cần để ý chu đáo.
Phòng của Mộng Chi ở tầng hai, được thiết kế theo phong cách của Cố tổng, mà nói thẳng ra là toàn màu hồng. Có lẽ đây chính là kiểu thẩm mỹ của các ông bố, bởi lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng ngập tràn sắc hồng, cô đã cảm thấy ngộp thở.
Nhưng rồi đi vào nhiều lần, cô cũng dần quen.
Chưa hết, không chỉ phòng toàn màu hồng, mà tất cả váy vóc mà Cố tổng mua cho tiểu thư cũng đều là màu hồng, kiểu váy búp bê với tất lót, quần bảo hộ và không bao giờ thiếu chi tiết ren. Đến em gái năm tuổi của cô nhìn còn phải kêu trời vì cảnh báo thời trang.
Vương Hân hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thuyết phục được Cố tổng ngừng việc mua thêm váy búp bê màu hồng cho tiểu thư. Cô hiểu rằng, váy hồng ren xinh xắn thì đáng yêu thật, nhưng một đến hai cái là đủ rồi.
Lần đầu làm bố, lại là nuôi con gái, nhiều lúc hào hứng quá mức cũng có thể hiểu được. Nhưng thẩm mỹ của tiểu thư thì nên để người như cô, một phụ nữ 26 tuổi thuộc thế hệ mới, định hướng thì tốt hơn.
"Chi Chi, em đang làm gì thế?"
Vương Hân tò mò bước đến, thấy Mộng Chi đang ngồi trước gương, bôi kem dưỡng da lên mặt. Trên bàn còn có một hũ kem vừa mới mở.
"Em nghĩ là đã đến lúc chăm sóc làn da của mình rồi."
Mộng Chi nhìn mình trong gương, ừm, da có hơi ngăm, hơi vàng, nhưng từ khi về nhà họ Cố, sức khỏe đã cải thiện hơn nhiều. Dù vậy, vẫn chưa thể nói là xinh đẹp.
Lúc đầu cô bé cũng không quá bận tâm về vẻ ngoài, chỉ nghĩ rằng da xấu và thiếu dinh dưỡng khiến mình không được xinh xắn như các bạn khác vì từ nhỏ không được mẹ chăm chút. Nhưng bây giờ, cô bé muốn chăm sóc làn da thật tốt để trở thành một cô bé xinh đẹp và tự tin.
Trên đường về nhà, cô bé lại nhớ đến một chi tiết trong cuốn tiểu thuyết gốc. Nhân vật Lâm Chi Chi trong nguyên tác vì không được bôi kem dưỡng da từ nhỏ mà lớn lên với làn da thô ráp, đen sạm, bất chấp dùng bao nhiêu loại mỹ phẩm cũng không cứu vãn được.
Điều đó khiến cô ấy tự ti, cuối cùng gặp phải tra nam và sa vào cuộc đời bế tắc.
Mộng Chi bây giờ không muốn lặp lại số phận ấy, cô bé gần như làm ngược lại mọi hướng đi trong nguyên tác, chỉ mong có thể biến chuyển câu chuyện đến mức không còn nhận ra nữa.
Dù sao, giờ cô bé đã rời khỏi nhà họ Lâm và có điều kiện chăm sóc bản thân.
Thật tội nghiệp, ở cái tuổi nhỏ như vậy mà cô bé đã phải nghĩ đến vấn đề về tra nam. Đúng là phải gánh vác những điều quá sức đối với lứa tuổi của mình.
Mộng Chi nhìn vào gương, dùng tay ôm lấy mặt, thở dài một hơi, khiến hai má phồng lên.
Nhìn dáng vẻ cô bé như một người lớn, vừa thở dài vừa bận tâm suy nghĩ, Vương Hân không nhịn được mà bật cười.
Quả nhiên, mười tuổi đã bắt đầu biết yêu cái đẹp và có những nỗi lo của riêng mình.
Cũng phải, ở tuổi này, cô bé nào mà chẳng thích làm đẹp?
Vương Hân cầm lọ kem dưỡng da mà Mộng Chi vừa dùng, nhìn qua một chút, rồi nói:
"Đây là kem dưỡng của người lớn, em còn nhỏ, không nên dùng loại mạnh như thế này, da em không thể hấp thụ hết đâu. Mộng Chi, em lấy kem này ở đâu vậy?"
"Ba em vừa mua cho em trên đường về nhà."
Vương Hân thầm nghĩ: Đúng là ba kiểu
"ông bố không biết gì."
Trên mặt Mộng Chi vẫn còn lớp kem chưa bôi đều, nghe Vương Hân nói vậy, cô bé tò mò hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!