Chương 42: (Vô Đề)

Tớ có thể không?

**

Lâm Nhiễm nhìn chồng giấy chứng nhận dày cộm, không khỏi khen ngợi:

"Giỏi quá, đỉnh của chóp! Không hổ là cậu!"

Phó Lâm Lăng không muốn nghe những lời này của nàng, lặng tiếng nhìn nàng.

Lâm Nhiễm xem xong từng cái một mới ngồi thẳng dậy nhìn cô, vươn tay ngoéo ngón tay cô:

"Không phải tớ không tin y thuật của cậu, chỉ là tớ ngại cho cậu xem răng của mình mà thôi..."

Phó Lâm Lăng nghi hoặc: Tại sao?

"Lúc trước mỗi lần cậu nói muốn xem răng của tớ toàn là những lúc tớ mới ăn xong chưa có đánh răng, nếu răng dính gì thì mất mặt lắm."

Lâm Nhiễm xấu hổ trả lời.

"Cái này bình thường, tớ khám răng cho người khác không biết bao nhiêu lần rồi mà." Phó Lâm Lăng an ủi.

"Với cậu thì là chuyện bình thường, đây là công việc của cậu, nên cậu không thèm để ý, nhưng tớ không thể, tớ không muốn cậu nhìn thấy một mặt xấu xí của tớ." Lâm Nhiễm có chút đỏ mặt, quay mặt đi.

Lòng Phó Lâm Lăng bỗng rộn ràng.

Nói cách khác, Lâm Nhiễm đã bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của mình từ rất sớm.

"Nhưng mà, tớ với Liên Phương đã đặt lịch khám chỗ cậu đó. Bữa trước đi cạo vôi bác sĩ nói răng của tớ có một cái bị đốm đen, anh ta nói sẽ điều trị cho tớ, nhưng mà tớ nói tớ muốn về cho vợ tớ chữa cơ." Lâm Nhiễm có chút tự hào nói.

Nghe vậy, khóe miệng Phó Lâm Lăng không khỏi nhếch lên: Để tớ xem xem?

"Ở hàm trên cơ, như thế thì không thấy đâu, hay là chúng ta đến phòng khám rồi hẵng xem." Lâm Nhiễm che miệng nói.

Ngày đến bệnh viện, Liên Phương bất đắc dĩ phải mang theo con của mình, hai người ngồi bên ngoài chờ đợi.

Phùng Minh từ phòng khám bên cạnh đi ra, nhìn thấy bọn họ, nghi hoặc hỏi:

"Lâm Nhiễm, chị đến đây đợi đàn chị tan sở à?"

"Không phải, bọn tôi đi khám răng."

Lâm Nhiễm đang chơi đùa với đứa nhỏ.

Phùng Minh gật đầu, lại nhìn đứa bé: Đây là?

Là con của bạn tôi. Lâm Nhiễm chỉ vào Liên Phương bên cạnh,

"Đây là bạn học cũ của tôi với bác sĩ Phó."

Phùng Minh gật đầu, bỗng nhiên lời Phó Lâm Lăng nói lần trước vang lên trong đầu — Lâm Nhiễm chưa bao giờ là người đến sau.

"Bạn cùng lớp? Trước kia chị với đàn chị là bạn học?"

"Đúng vậy, cậu ấy không nói với em sao? Chúng tôi học chung năm 12 ấy."

Phùng Minh suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ cười cười:

"Ra là vậy... Em đi WC."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!