*Cảnh báo đợt 2 : Truyện có yếu tố phi lí chút tíu, NỮ CỰC CƯỜNG!!! NP hay 1vs1, kể cả HE hay BE đều do ta tự quyết định, làm ta lung lay hay không thì tùy các nàng :> Ai không thích mời click back.
Lịch post: Hên xui tùy tâm trạng, trung bình thì cỡ 7 ngày, sớm nhất là ra luôn trong ngày :3
Khụ, ta kể cho các ngươi nghe về một cô gái
Cô gái đó cường đại, dũng mãnh.
Một tay làm Boss của một tổ chức giấu mặt tiếng tăm lẫy lừng.
Với bằng danh nhân và tiến sĩ, cô dễ dàng tốt nghiệp đại học quốc gia lớn nhất thế giới chỉ trong 2 tháng học.
Và to lớn hơn.....
Cô đã xuyên qua!!!! Bởi vì cô thử nghiệm máy thời gian mà cô chế tạo.
Cô ta tên là ..... Phùng Thiên Thiên.
Mở mắt tỉnh dậy, Phùng Thiên Thiên chưa kịp định hình đã cảm thấy thân thể mất thăng bằng.
Nhìn thấy phía trước là một mặt nước mênh mông, bên cạnh hai vai có người đặt tay dùng sức đẩy tới.
Phùng Thiên Thiên theo phản xạ cực nhanh cô gạt chân người đó rồi dùng sức ở tay khiến cho cô ta một động tác đẹp mắt bay thẳng xuống nước.
Sau khi thực hiện xong màn tự vệ của mình, Phùng Thiên Thiên đưa mắt quan sát .
Trước mặt cô có thể nói là một mặt hồ lớn, xung quanh có xây tường nên chắc là hồ bơi đi!
Nhìn cô gái dưới nước vùng vẫy trong bộ đồ người hầu chuẩn phương Tây, Phùng Thiên Thiên chẹp miệng.
'Đây không phải là nhà mình'
Đó là kết luận đầu tiên của cô khi xuyên qua thế giới này
Tuy nhiên, cô đối với nơi đây cũng khá hài lòng, rất trang trọng uy nghiêm. Hai hàng người hầu xếp hai bên góc căn phòng , cây cối trang trí, mặt nước cũng trong xanh. Ngoại trừ những khuôn mặt há hốc và cô gái vùng vẫy mất hình tượng kia thì mọi thứ xem như là hoàn hảo.
Bất đắc dĩ Thiên Thiên kéo cô hầu đó ra khỏi mặt nước, kéo đi một cô hầu gái khác đứng ở bên cạnh vào một phòng cách đó không xa.
-----Trong phòng---
Phùng Thiên Thiên cao cao tại thượng an tọa tại chiếc ghế dựa da hổ, mắt lãnh huyết nhìn người ngồi dưới đất.
Gia Lâm
- cô người hầu bị kéo đi, ngồi bệt dưới đất đưa con mắt hỗn tạp lên nhìn cô, đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh một cô gái kiêu ngạo quen thuộc nhưng lại xa lạ này, một chút không quen tạo nên một nỗi sợ hãi vô hình.
Phùng Thiên Thiên liếc nhìn cô, miệng đào vốn đóng kín bắt đầu động đậy.
"Đó là ánh mắt cô dùng để nhìn người khác đó ư?"
Cô ta nghe vậy liền giật mình, khóe môi run nhẹ như sắp khóc.
Tự nhiên Gia Lâm cảm thấy không khí bây giờ thật nặng nề, tựa như có một tảng đá vô hình đè nặng trên vai cùng một lớp băng chảy dọc theo xương sống. Người trước mặt cô là ai? Cô.... hình như không hề quen.
Thấy cô ta không trả lời, Phùng Thiên Thiên lia mắt sang chỗ khác, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
"Cô có thể cho tôi biết tôi là ai và tôi đang ở đâu được không"
Gia Lâm nghe vậy thì há hốc, cằm cứ như gần rơi xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!