Ta bỗng sực tỉnh, lòng thấy xốn xang không hiểu nổi.
Lý phu nhân cười giới thiệu: "Đây là biểu đệ của ta, Thiệu Thanh Phong." Sau đó đẩy ta tới, cười híp mắt nói: "Đây là quán chủ Thạch Mộ Dung mà ta thường nhắc, có tài có mạo, con người lại tốt."
Thiệu Thanh Phong đứng lên mỉm cười thi lễ: "Ngưỡng mộ đại danh quán chủ đã lâu."
Ta cười ngượng ngùng. Bỏ đi, đến thì nhận, giang hồ nhi nữ không câu nệ tiểu tiết, cứ coi như kết giao bằng hữu là được, ta cũng không làm được chuyện thẹn thùng trốn tránh, vì vậy dự định ăn một bữa cơm ngon.
Không ngờ, Lý phu nhân vừa ngồi xuống không lâu đã lấy cớ để đi, trong phòng chỉ còn lại ta và Thiệu Thanh Phong. Hắn một mực gợi mở đề tài, muốn không khí trở nên thân tình hơn. Nhưng ta trời sinh hiền lành, không nhiệt tình với người lạ, hắn hỏi thì đáp không hỏi thì thôi. Thi thoảng đưa mắt nhìn, sẽ đụng phải ánh mắt dịu dàng đưa tình của hắn, làm ta rất mất tự nhiên.
Ăn cơm xong hắn đưa ta về võ quán, sau đó cáo từ. Ta nhìn bóng lưng cao ráo của hắn, lòng thầm nghĩ, hắn đúng là một người đọc sách nhã nhặn lịch sự, tướng mạo cũng tốt, đáng tiếc ta giờ lòng lặng như nước, không có chút tâm tư nào, chắc là đến mùa đông, người uể oải, lòng cũng uể oải.
Lúc này, Lý phu nhân đi vào, tươi cười hỏi: "Cô thấy Thanh Phong thế nào?"
"Rất tốt." Đấy là biểu đệ của cô ấy, ta cũng không tiện chê bai hắn trước mặt cô ấy.
"Vậy… cô có ưng không?"
"Lý phu nhân, ta giờ thật sự không có tâm trạng với chuyện đấy."
Lý phu nhân có phần thất vọng, a một tiếng. "Vậy từ từ sẽ có. Ban đầu có thiện cảm là tốt rồi."
Ta quay người lại, phát hiện Trần Cách Cách đang nhìn ta kinh ngạc. Sao thần sắc cô ấy lại u oán như người vợ bị phụ bạc? Nhìn ta cứ như thể nhìn ông chồng bội bạc của cô ấy vậy.
"Quán chủ hôm nay ăn cơm ở ngoài sao?"
"Uh, cô đã ăn chưa?"
Ánh mắt cô ấy càng thêm u oán, "Tôi vẫn chờ quán chủ."
Ta áy náy trong lòng, vội nói: "Cô đi ăn đi."
Cô ấy cúi đầu a một tiếng, có vẻ rất hụt hẫng.
Lúc này ta mới thấy đầu ngón tay cô ấy quấn vải, vẫn đang rỉ máu.
Ta ngạc nhiên hỏi: "Tay cô bị sao vậy?"
"Lúc làm cá bị đứt tay."
"Cô bôi thuốc chưa?"
"Không cần."
"Sao thế được, qua phòng ta có thuốc."
Ta kéo tay cô ấy vào phòng, mở hòm thuốc lấy ra một bình thuốc mỡ, tháo băng vải trên tay cô ấy để bôi.
"Cô xem, đứt tay sâu thế mà không chịu bôi thuốc."
Bôi thuốc và băng bó xong, ta vừa ngẩng mặt, phát hiện cô ấy đang nhìn ta chằm chằm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Quán chủ, lần sau nếu không ăn cơm ở nhà, cô báo với tôi một tiếng."
"Được."
Một hồi lâu sau, cô ấy lại nói: "Quán chủ, cô muốn tái giá sao?"
Ta đỏ mặt, vội nói: "Cô suy diễn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!