Bắt đầu từ hôm sau, Trần Cách Cách đảm nhiệm luôn cả ba bữa cơm, thím Lưu bị vô công rỗi nghề, không thể làm chuyện không làm mà lấy tiền, liền gặp ta đề nghị thôi việc.
Ta không giữ được thím Lưu, không thể làm gì khác hơn là chuyển phần tiền lương của thím Lưu sang cho Trần Cách Cách. Cô ấy kiên quyết không chịu nhận, nói là mình ăn ở nhờ ta, còn đang muốn báo đáp thật tốt.
Cô ấy nói được làm được khiến ta choáng váng. Ta nằm trên ghế dài đọc sách, trong vòng nửa canh giờ, cô ấy dùng khăn lau tay vịn ghế ta nằm những ba lần. Ta cảm giác cô ấy như muốn lau tróc cả sơn. Ta đau lòng mà không tiện nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chịu khó không phải tội?
Cô ấy thấy ta nhìn chằm chằm, liền dừng lại hỏi: "Sao cô lại nhìn tay của tôi?"
Ta đâu có nhìn tay cô ấy, ta nhìn lớp sơn đang bị cô ấy chà đạp mà.
Ta ho nhẹ một tiếng, khen: "A, tay cô to thế."
Cô ấy nhìn tay mình, rồi lại nhìn tay ta, đột nhiên dùng hai tay bao bọc tay ta.
Ta ngẩn người, xấu hổ rụt tay về. Cô ấy định làm gì?
Cô ấy kinh ngạc nhìn tay ta, một hồi lâu sau mới nói: "Cô xem tay cô đi, thế mới gọi là tay phụ nữ. Chỉ bằng một nửa tay tôi."
Ta an ủi cô ấy, "Tay to có lực, như cô cũng tốt mà."
Cô ấy gật đầu, lại lau tay vịn. Ta chẳng còn tâm trạng đọc sách, mắt không thấy tâm không phiền, ta lên giường nằm cố quên thôi.
Không ngờ, cô ấy lại đến bên giường, lau dùng sức lau qua lau lại thành giường.
Ta im lặng… Ta cảm thấy sắp phải tìm thợ sơn rồi.
Sự cần lao của cô ấy khiến ta rất bất đắc dĩ, nhìn cô ấy chăm chỉ làm việc, lại không chịu nhận tiền công, ta cảm thấy mình như một ác bá bóc lột, rất có cảm giác tội lỗi.
Vì vậy, ta càng thêm dụng tâm dạy võ cho cô ấy. Đáng tiếc, cô ấy không chút tiến bộ, ta dần hiểu thế nào gọi là gỗ mục không thể điêu khắc. Ta cũng dần tự hỏi bản thân, cần cù bù thông mình liệu có đáng tin?
Đến mùa đông, khí trời mỗi ngày một lạnh hơn, người đến Yên Chi võ quán cũng càng lúc càng ít, ta nhân lúc rảnh rỗi mua ít quà tặng cha mẹ. Chẳng mấy chốc là hết năm, không về nhà đón năm mới thì thật bất hiếu, thật khó ăn nói.
Trần Cách Cách vừa nghe thế, lập tức đi theo ta, "Quán chủ, để ta đi xách đồ cho cô."
"Ta mang Tiểu Lan Tiểu Nhị đi là được rồi, cô ở lại trông nhà đi."
"Hai người bọn họ cộng lại cũng không khỏe bằng ta, mang theo ta đi."
Ta nhìn đôi mắt nóng bỏng của cô ấy, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang theo cô ấy. Sau khi đi rất nhiều chỗ, ta phát hiện, mắt thẩm mỹ của Trần Cách Cách rất được, đồ cô ấy chọn hộ ta vừa đẹp vừa hữu dụng.
Đi dạo lâu thì mệt, ta vào quán trà nghỉ chân.
Trần Cách Cách rót trà cho ta, hỏi: "Quán chủ, cô có về nhà đón tết không?"
Ta nhấp ngụm nước trà, trả lời: "Ta rất muốn trở về, nhưng trong nhà có người ta không muốn gặp, thật là phát rầu."
Vì che dấu người ngoài, mẫu thân nói "Không thể không mua" là sản nghiệp của Quy Vân sơn trang, bà định chờ ta thành thân xong, nhìn ta và Giang Thần phu xướng phụ tùy sau đó tìm chỗ dọn ra sống riêng. Trước mắt không biết đã chuyển đi chưa. Nếu ta trở về, nhất định gặp Giang Thần, không biết tại sao, nội tâm ta kháng cự chuyện nghĩ đến hắn và đối mặt hắn, ta chỉ muốn thời gian làm phai nhạt tình cảm ta dành cho hắn, sau đó dùng tâm trạng lý trí lạnh nhạt gặp hắn.
Nhưng có đôi khi, ta lại hoài nghi, mình trốn tránh đối mặt hắn, liệu có phải vì sợ phải gặp hắn, sợ phải biết hắn đã thành thân cùng Ngư Mộ Khê?
Ta thất thần suy nghĩ. Đến khi ta sực tỉnh lại, phát hiện Trần Cách Cách vẫn đang cầm bình trà, nhìn ta như có điều suy nghĩ.
Ta thuận miệng hỏi: "Cô có về không?"
"Tôi đi cùng quán chủ. Cô về thì tôi về, cô không về tôi ở lại cùng cô."
"A, không cần không cần, cô cứ tự do."
Cô ấy cười cười, bộ dạng phục tùng không nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!