Mẫu thân xoa mặt ta: "Mạt Mạt, con nghĩ gì vậy?"
Ta "A" một tiếng hồi phục tinh thần, vội vàng cười nói: "Con đang nghĩ, cha thật đáng thương, nhiều năm qua đều cho là mẹ không ưng cha, vừa rồi còn lo lắng, sợ là cha uy hiếp mẹ vậy sau này mẹ sẽ xử lý cha."
Mẫu thân mím môi cười: "Chắc chắn phải xử lý hắn, nhiều tuổi cũng to gan hơn, hừ."
Giờ phút này lòng ta rối bời, cảm giác khúc mắc mà không nói rõ được. Lại là lần đầu gặp mẫu thân, nên cảm giác khó chịu càng thêm khó nói. Ta tạm thời gạt cảm xúc đấy sang một bên, vội nói: "Sư phụ khổ cực nhiều năm như vậy, đối với mẫu thân nhớ mãi không quên, con không thể để mẹ bắt nạt cha."
Mẫu thân mỉm cười không nói, mặt hiện chút vẻ xấu hổ, rất động lòng. Ta lôi kéo tay bà, mở cửa phòng, thò đầu ra nói: "Sư phụ đại nhân, sư nương mời người vào bàn bạc."
Mẫu thân vỗ vai ta, ta cười quay đầu lại nhăn mặt, lòng rất vui vẻ.
Sư phụ ngây ngốc, thấp thỏm vào phòng.
Ta kéo người tới trước mặt mẫu thân, sau đó nhảy ra ngoài cửa, trở tay đóng cửa lại .
Giang Thần thần bí hỏi: "Có muốn mang khóa đến không?"
Ta lắc đầu, nhìn thấy hắn, cõi lòng hoan hỉ tiêu tan, câu nói của mẫu thân cứ đè nặng xuống lòng ta như một tảng đá.
Ta chậm rãi đi xuống hành lang gấp khúc, Giang Thần đi theo sau, hỏi: "Tiểu Mạt, sao muội có vẻ mất hứng?"
Rốt cuộc ta không giấu được, cứ ôm chuyện khó chịu không phải cách hay, chi bằng nói ra cho xong. Vì vậy, ta hỏi thẳng: "Giang Thần, huynh và muội đã có hôn ước từ lâu, tại sao huynh không nói?"
Giang Thần đột nhiên sửng sốt, đứng như hóa đá.
Đang giữa tiết thu, ánh dương ấm áp, rạng ngời mà không chói chang, đôi mắt hắn như lóe lên những tia sáng nhỏ, như thể một giây chột dạ.
Hắn im lặng, là không có gì để biện hộ sao?
Ta kinh ngạc đứng trong gió thu, cảm giác mát lạnh luồn qua xiêm y, như đóng băng cõi lòng. Hắn im lặng như thế, nói lên đúng là hắn có biết chuyện.
Lòng ta trống rỗng, không nói ra lời. Ta nheo mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng rất rõ ràng, rốt cuộc ta vẫn không nhìn thấu lòng hắn.
Hắn mặc trường bào xanh nhạt, thuần khiết không vướng bụi trần, tựa như một đầm nước sâu không thấy đáy. Xiêm y ta mặc bằng lụa trắng, bị gió thổi dán lên da thịt, trơn bóng mát rượi, như một miếng băng mỏng sắp tan.
"Tiểu Mạt, muội đang nghĩ gì?" Giọng nói hắn có vẻ sợ hãi, căng thẳng nhìn ta, như muốn gắn chặt ta trong tầm mắt.
Ta rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Tại sao huynh không nói? Có phải vì… giao hẹn về hồi môn giữa mẫu thân của muội và mẹ huynh?"
Hắn lại ngẩn ra.
Ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, khổ sở. Nhớ đến lúc trên đảo Lưu Kim, hắn tình nguyện bị thuốc độc hành hạ, cũng không chịu cho ta giao Trọng Sơn Kiếm Phổ ra, còn nói, thứ kia còn quan trọng hơn tính mạng của hắn, vậy thì… hắn lấy ta có phải vì thế?
Lòng ta vừa chua xót vừa hụt hẫng, quyết tâm xoay người để đi.
Hắn đột nhiên vươn tay chắn đường ta, ta gạt tay hắn ra, hắn lại nhân thể nắm cổ tay ta.
Ta đột nhiên rất chán nản, không muốn nhìn, cũng không muốn nói lời nào.
Thời gian bốn năm, gần như sớm chiều ở bên cùng hắn, lại vẫn không thể nhìn thấu lòng hắn, vẫn không hay biết lòng hắn nghĩ gì. Trải qua lần đột nhập Kim Ba Cung, ta cho là ta thấy được chân tình của hắn, nhưng lúc này ta bắt đầu hoài nghi, nếu hắn không chột dạ, tại sao phải giấu giếm hôn ước với ta suốt bốn năm. Lúc này nhớ lại, ngày đó ở Sơn Âm biệt viện, hắn cố ý quần áo không chỉnh đi ra từ phòng ta, dường như là có chuẩn bị.
Lòng ta đau nhói, nhắm mắt rồi lại mở ra, thấy hơi chóng mặt.
"Tiểu Mạt, có phải muội đang nghĩ, tại sao ta gạt muội?"
Ta cười khổ, nói chậm rãi: "Huynh không cần nói cho muội biết nguyên nhân, dù sao huynh và muội cũng sắp thành thân. Huynh yên tâm, muội sẽ không thay đổi hôn sự này."
Đúng, ta sẽ không đổi ý, ta sẽ chỉ không giống như trước kia, bị hắn làm cảm động một cách dễ dàng. Thế gian này có bao người vì các loại nguyên nhân mà đến bên nhau, tình cảm song phương hỏi được mấy người? Ta thật sự không kén chọn. Ý tốt mà mẫu thân đã dụng tâm lương khổ, ta há có thể vứt bỏ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!