Chương 42: Băn khoăn

Ta đột nhiên giật mình, "Sư phụ, người nói xem, Cố tẩu… liệu có thể là mẫu thân của con?"

Sư phụ vuốt mi tâm: "Ta cũng từng nghĩ đến chuyện đấy. Mẫu thân của con rất giỏi thuật dịch dung, muốn thay đổi dung mạo của một người thì dễ nhưng thay đổi tính tình thì khó. Mẫu thân của con trời sinh kiêu kì, không phải loại thân thiện giả lả nói cười. Nhưng Cố tẩu kia lại khéo léo xởi lởi, gặp ai cũng thân thiết. Lần trước cô ấy nhiệt tình với ta thế nào con cũng thấy rồi. Mẹ của con chắc chắn sẽ không nhiệt tình thân cận với một người đàn ông như thế."

Nói tới đây, sư phụ xấu hổ gãi đầu, ho khan hai tiếng.

Nhìn sư phụ lúng túng, lại nghĩ hôm đấy người vào cửa hàng, bị Cố tẩu hỏi thân mật mấy câu đến mức chạy mất dép, ta cười, "Ngày mai con cùng sư phụ đến cửa hàng."

Sư phụ cầu còn không được, liền đồng ý.

Ta đi cùng sư phụ, có thể thêm lòng can đảm cho lão nhân gia. Cố tẩu thẳng thắn nhiệt tình như vậy, chỉ sợ sư phụ lão nhân gia chưa thăm dò được manh mối gì đã chạy mất hút. Thật ra, ta rất thích nhìn sư phụ bị người khác trêu chọc, uhm, rất thú vị.

Sư phụ đột nhiên nói một câu: "Ah, tiểu tử Giang Thần kia rất thật lòng với con, sư phụ cũng yên tâm. Con xem vừa rồi khi biết con không trúng độc, nó rất cao hứng."

Ta vừa nghe liền đỏ mặt, mở cửa về phòng.

Về đến phòng mình, ta vừa nằm xuống định nghỉ ngơi, lại thấy Giang Thần cầm một chén lớn canh táo đỏ chưng đường đỏ đi vào.

"Mẫu thân nói làm món này để muội uống hôm nay, từ sáng mai, mỗi ngày phòng bếp sẽ chưng tổ yến và những thứ khác cho muội tẩm bổ."

Thích phu nhân thật nhanh nhẹn dứt khoát quá, ta nhìn chén canh đường đỏ sóng sánh mà thấy đau đầu.

Ta ghét canh ngọt nhất trên đời, Giang Thần cũng biết, thấy ta chần chừ không định uống, hắn liền nói: "Uống đi, hay muốn ta mớm cho muội?"

Dứt lời hắn còn liếm liếm môi. Ta sợ quá vội vàng cầm chén tự uống.

Canh táo đỏ chưng đường đỏ ngọt khó mà tả nổi, ta mới uống hai ngụm đã thấy ngọt ngấy không chịu nổi, uống không vô. Nhưng Giang Thần một mực nhìn ta chằm chằm, ý nghĩ lén đổ vào gốc cây ở sau vườn của ta tất nhiên bất khả thi.

Ta gian nan uống thêm mấy ngụm, mếu máo nhìn Giang Thần: "Huynh uống hộ muội."

Giang Thần bĩu môi, "Cái này hình như là thực phẩm tẩm bổ dành riêng cho nữ."

"Chẳng phải huynh vừa nói vợ chồng tuy hai mà một sao, sao rồi, giờ tính lật lọng sao?"

Giang Thần cứng họng, trợn mắt nhìn ta, hiểu nhiên là đang khó xử, im lặng không nói gì.

Ta cố nín cười, cố ý nhăn nhó ra vẻ không vui, còn hừ một tiếng nặng nề, tỏ rõ tâm trạng.

Khóe miệng hắn co giật, hậm hực nhíu mày cầm chén canh uống hết. Uống xong đúng là môi hồng răng trắng mặt mày tuấn lãng. Quả là rất động lòng, rất quyến rũ. Không lẽ canh táo đỏ lại cho hiệu quả nhanh như vậy!

Ta đột nhiên giật mình, những thứ tẩm bổ sau này không bằng để hắn dùng hết.

Ai ngờ ta còn chưa kịp nói ra lời, Giang Thần đã nghiêm mặt nói: "Tiểu Mạt, ngày mai ta không thể thay muội uống canh."

Quả nhiên là hắn hiểu rõ suy nghĩ của ta. Haizzz, vừa nghĩ tới chuyện ngày mai bị tẩm bổ, ta lập tức đau đầu. Ta ngẫm nghĩ một hồi, quyết định nói tình hình thực tế với Giang Thần. Dù sao mẫu thân cũng không đến, Cố tẩu cũng nói rõ ta không có bệnh, việc giả bệnh dừng ở đây đi, những thứ thuốc bổ này cũng tiết kiệm đi, mặc dù nhà họ Giang có tiền, nhưng chẳng phải tiết kiệm là một đức tính tốt?

Vì vậy, ta hạ giọng thổ lộ chuyện ta giả bệnh là muốn khiến mẫu thân xuất hiện, nói xong lại vội vàng dặn dò hắn, "Huynh không thể nói với mẹ huynh."

Kỳ quái là, sau khi Giang Thần nghe xong, không nói một lời, nheo mắt nhìn ta với vẻ nghiêm túc.

Ta có phần thấp thỏm, hắn làm thế là có ý gì? Ta một lòng chân thành, không coi hắn như người ngoài, mới nói chuyện cơ mật quan trọng thế với hắn, chẳng lẽ hắn đang tính đi mật báo?

Ta đang hối hận vì nói quá sớm, hắn đột nhiên nhào tới, đè ta lên giường, ta hoảng hốt căng thẳng, vội nói: "Huynh muốn làm gì?"

Hắn vẫn không nói gì, nhìn ta hung tợn, ánh mắt đanh thép, mày kiếm xiết chặt, dáng vẻ rất muốn… cắn người!

Lòng ta run lên, vội vàng phản kháng. Không phản kháng thì thôi, vừa hành động hắn liền dùng vũ lực, cắn đúng vào bầu má ta. Ôi, nói là cắn thật không quá lời, vừa rồi hắn hôn đắm đuối dịu dàng, lần này hung mãnh dị thường, gần như cắn xé. Không chỉ cắn mà còn thô bạo càn quét.

Ta không phải đối thủ của hắn, chẳng mấy chốc đã thở không ra hơi, ngoài chống tay vào bụng hắn thì không làm được gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!