Thanh phu nhân thu xếp cho chúng ta nghỉ lại phòng dành cho khách đằng sau thiên điện Kim Ba Cung, sau đó lại dẫn sư phụ đến trước cửa một gian phòng khác, nói: "Đây là do Cung chủ căn dặn, nếu có ngày Thạch Chưởng môn đến, thì để nghỉ ngơi ở đây."
Sư phụ đặt một tay lên cửa phòng, chần chừ như muốn đẩy cửa lại thôi, lòng ta âm thầm kinh ngạc, phòng này chuẩn bị riêng cho sư phụ, bên trong sẽ có kỷ niệm gì? Sư phụ sợ khám phá ra kỉ niệm, hay sợ khơi lại hồi ức?
Sư phụ cứ do dự như thế một hồi, rốt cuộc chậm rãi buông tay, cúi đầu thở dài nói: "Ăn cơm trước đi."
Thanh phu nhân an bài một mâm cơm thịnh soạn, bát đũa trên bàn đều làm từ bạc, Thanh phu nhân cũng tự mình ngồi xuống dùng cơm, dụng ý không cần nói cũng biết.
Vân Châu ngồi đối diện ta, mỗi lúc vô tình nhìn lên đều đối diện với ánh mắt của hắn, lòng ta bối rối không yên, không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh ăn cơm. Về phần Giang Thần, đã khỏe khoắn kể vanh vách chuyện ta và hắn trải qua trên đảo cho các sư thúc sư huynh nghe.
Hắn kể rất sinh động: "Các vị sư thúc, hôm nay con ở Kim Ba Cung được ăn sơn hào hải vị có thể nói là thế gian hiếm có, một món tên là "Thăng quan tiến chức", món còn lại tên là "Mạnh nhất ba quân". Chẹp chẹp, có thể nói là ngon đến chết!"
Ta vừa nghĩ tới hai món ăn kia, miếng bánh bao liền mắc nghẹn, không làm cách nào nuốt xuống được, bất đắc dĩ, ta gắng uống ba ngụm trà, cố để miếng bánh bao trôi xuống.
Mấy sư thúc chắc do vội vàng đi giải cứu hai ta, trên đường chỉ được uống nước suông ăn lương khô, vừa nghe đến mấy lời đó của Giang Thần đã thấy ứa nước miếng, liền hỏi: "Món ăn thế nào, chế biến kiểu gì?"
Giang Thần cười nham hiểm: "Sau này con sẽ mời mấy vị sư thúc. Bảo đảm các sư thúc chỉ ăn một lần là trọn đời không quên."
Thanh phu nhân hổ thẹn, thấp giọng nói: "Đó là Chu Ích Thông hạ lệnh."
Thất sư thúc nói: "Tốt. Giang Thần tiểu tử nhớ đừng quên!"
Giang Thần gật đầu cười trộm, nhướng mày cười với ta, nhân tiện nháy mắt đưa tình.
Các sư thúc vô cùng cao hứng, sư phụ tâm trạng nặng nề không vui, người dùng bữa qua loa, sau đó đứng dậy đầu tiên để về phòng.
Thất sư thúc quay đầu nhìn một chút, ngạc nhiên nói: "Có chuyện gì vậy, tiểu Mạt và Giang Thần bình an trở về, sư huynh bực bội gì chứ, sao cơm chưa ăn xong đã định về phòng tự kỷ?"
Ta cũng rất lo lắng về sư phụ, chẳng lẽ người buồn vì ta tự động đến Kim Ba Cung? Vừa nghĩ tới chuyện khiến sư phụ lao tâm khổ tứ vất vả đường xa, lòng ta áy náy không thôi, nhìn mâm cơm mà ăn không vào, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng sư phụ, gõ gõ cửa, thấp giọng nói: "Sư phụ, là con."
"Vào đi."
Ta đẩy cửa phòng ra, sợ đến ngây người!
Trong gian phòng này chỉ có hai màu trắng xanh, sạch sẽ thanh khiết, như sắc màu của bầu trời và mặt biển. Phong cách bố cục giống hệt phòng của sư phụ ở Tiêu Dao Môn! Kỳ lạ nhất là, chính giữa phòng có một núi đá cao khoảng nửa người! Núi đá tú nhã thanh kỳ, rêu mọc xanh rì, nước chảy róc rách, gian phòng đột nhiên có sự tĩnh lặng như một chốn đào nguyên thoát tục.
Sư phụ chắp tay đứng trước núi đá, như thể đã hóa đá. Nửa tháng không thấy, người gầy hơn, bóng lưng tiều tụy.
Ta chậm chạp đi tới, thấp giọng nói: "Sư phụ, con xin lỗi, con nhất thời lỗ mãng, khiến sư phụ và các sư thúc lo lắng."
"Ta không trách con. Con biết thân thế của mình muốn tìm gặp mẫu thân cũng không phải chuyện gì sai trái." Người không quay đầu lại, âm thanh trầm thấp rời rạc, có phần lạnh nhạt uể oải.
Thì ra sư phụ cũng không trách ta, ta thở phào nói: "Sư phụ, mục đích của con rất đơn giản, con chỉ muốn được gặp mẫu thân một lần, kết quả, con lại gặp phải Mộ Dung Cung chủ giả mạo."
Sư phụ quay phắt lại: "Con gặp ai?" Ta phát hiện rõ ràng, đôi mắt sư phụ hơi hoe đỏ.
"Bà ta tự xưng là Mộ Dung Cung chủ, nhưng Giang Thần lại nói bà ta là giả mạo."
Sư phụ tiến lên một bước, vội vã hỏi: "Người đấy có ngoại hình thế nào?"
"Bà ta dùng lụa mỏng che mặt, vóc người rất cao."
"Vóc người rất cao? Vậy… không phải" Sư phụ thấp giọng, thất vọng rõ ràng.
Ta thì thầm hỏi nhỏ: "Sư phụ, người từng gặp mẫu thân, mẫu thân có ngoại hình thế nào ạ?"
Sư phụ xoay người sang chỗ khác, ngón tay khẽ xoa lên rêu xanh trên núi đá, nhẹ nhàng như tình nhân mơn trớn. Một hồi lâu sau mới mờ mịt thốt ra: "Nàng … rất đẹp, ngoại hình của con tương đối giống, đặc biệt là cặp mắt."
Ta lo sợ hỏi: "Mẫu thân là người như thế nào ạ, những lời đồn trên giang hồ liệu có phải thật không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!