Đến địa chỉ của Minh Tương đại sư ở kinh thành, Thạch Cảnh báo tên, một tiểu đồng dẫn hắn vào trong.
Đây là một khuôn viên tứ hợp viện đơn giản, trong vườn đặt một số binh khí, một gốc ngô đồng đại thụ tỏa bóng mát che nắng cả sân, cành lá xum xuê loáng thoáng những đóa hoa tím nho nhỏ, hương thơm thoang thoảng như có như không. Tiểu đình viện đơn sơ độc lập giữa phố xá sầm uất, mang phong cách cổ xưa đạm bạc.
Thạch Cảnh vào nhà chính, cung kính chắp tay thi lễ với Minh Tương Đại sư: "Tại hạ Thạch Cảnh, phụng mệnh của cậu tới lấy kiếm Thiều Quang."
Minh Tương Đại sư sửng sốt: "Kiếm Thiều Quang? Mấy ngày trước cháu trai Viễn Chiếu Đại sư đã đến lấy. Ngươi… ngươi là ai?"
Thạch Cảnh ngây người!
"Cậu của ta là Triệu Viễn Dương, ông ấy sai ta mang bạc đến lấy kiếm Thiều Quang, sao lại có người lấy rồi?"
"Thật kỳ quái, mấy ngày trước, có một thiếu niên cầm bạc tới lấy kiếm, nói hắn tên Thạch Cảnh, là cháu trai của Viễn Chiếu đại sư. Ta thấy hắn nói không sai, liền giao kiếm cho hắn."
Một thiếu niên? Thạch Cảnh hít một hơi, chẳng lẽ là Kiều Mộc mạo danh hắn lấy kiếm đi? Nhất định là Kiều Mộc, trên đường đi, hắn kể không giấu diếm chút gì, ai ngờ Kiều Mộc lại mạo danh lấy kiếm!
Đứa nhỏ này nghịch quá rồi, lại lấy việc trêu hắn làm vui.
Thạch Cảnh cau mày, ủ rũ. Giờ biết đi đâu tìm Kiều Mộc? Nếu Kiều Mộc muốn có kiếm, chỉ việc để lại bạc đặt Minh Tương Đại sư đúc một thanh là được, tại sao phải lấy kiếm Thiều Quang đi chứ, giờ hắn biết ăn nói với cậu thế nào?
Thạch Cảnh đau đầu.
"Đại sư, người có biết thiếu niên kia đi đâu không?"
Minh Tương đại sư lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng hắn có đặt ta làm một thanh đoản kiếm, hẹn tháng sau phái người tới lấy."
Thạch Cảnh vui vẻ: "Thật sao?"
"Uh, mùng sáu tháng sau."
Thạch Cảnh ra khỏi nhà Minh Tương Đại sư, tìm một quán trọ nhỏ ở trong một ngõ gần đấy, tính toán ở đến mùng sáu tháng sau, chờ Kiều Mộc đến.
Đến mùng sáu, từ sáng sớm Thạch Cảnh đã mua một bình rượu ngon, mang đến nhà Minh Tương Đại sư, sau đó đặt một cái ghế ngồi dưới gốc cây ngô đồng, ôm cây đợi thỏ.
Giờ Thìn, mặt trời rực rỡ, xuyên qua kẽ lá, ánh nắng lốm đốm trên trường bào, thanh tao nho nhã, như không vướng bụi trần. Chia tay hai tháng, Thạch Cảnh có chút nhớ thiếu niên kia, dù có trêu chọc hắn, gặp lại cũng không nỡ trách móc nửa câu.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, không chờ tiểu đồng ra mở cửa, Thạch Cảnh đã cuống quít nhảy ra khỏi ghế, vui mừng khấp khởi mở cửa, hưng phấn khó kiềm để gặp lại Kiều Mộc.
Hắn không biết mình có thể nói là thất vọng hay không, người ngoài cửa không phải Kiều Mộc mà là một thiếu nữ! Trong sáng như một khối băng, tinh xảo mà đặc sắc, xinh đẹp tuyệt trần. Thì ra trên đời này có người đẹp đến thế, đẹp như tiên nữ!
Thạch Cảnh thấy tầm mắt chói lòa, nhưng không cách nào rời mắt.
Thiếu nữ đi lướt qua hắn, không thèm liếc đến hắn lấy một cái. Một hương thơm thoảng nhẹ qua, như hương hoa lan mà không phải hương hoa lan, lướt qua chóp mũi hắn rồi tan biến trong chớp mắt.
Chỉ là chớp mắt thành duyên, lại dài tựa mộng Nam Kha. Thạch Cảnh sực tỉnh, đỏ mặt xấu hổ không thôi, hắn đã cười ngây ngô với nàng, còn nhìn nàng chăm chăm, nhất định nàng đánh giá hắn là quân háo sắc? Thật là quá thất lễ.
Nàng vào phòng Minh Tương Đại sư, cửa mở ra, Thạch Cảnh nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
"Tôi tới lấy kiếm Linh Mộc, đây là tiền thù lao."
"Được. Đúng rồi, người trẻ tuổi đứng bên cây ngô đồng kia chờ cô đã một tháng, cô đã gặp chưa?"
"Ồ là tên ngốc kia sao?"
"Đúng chính là hắn."
Mặt Thạch Cảnh nóng bừng.
Thiếu nữ cầm đoản kiếm đi ra khỏi phòng, lần này, nàng như vô ý đưa mắt nhìn hắn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!