Chương 28: Nhìn về phía trước

Hắn như muốn hút hết không khí trong phổi ta mới buông tha. Trong lúc hỗn loạn, mơ màng, ta như một con vịt cạn chết đuối, liều mạng tìm chỗ níu kéo, nhưng trước mắt chỉ có duy nhất một chỗ để níu kéo là Giang Thần. Nếu ta níu kéo hắn, việc làm điều trái lễ nghĩa thật sự trở thành chủ động yêu thương nhung nhớ, chẳng phải là thay đổi hoàn toàn?

Nhân lúc răng môi chia lìa, ta mặc kệ thảo phạt báo thù, thở đã rồi tính gì thì tính. Rốt cuộc ta cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc của người chết đuối khi ngoi lên được mặt nước để hít thở. Đến khi ta thở đều trở lại, tính toán tạm gác thù này qua một bên sau này tính sổ, vừa giương mắt liền thấy đôi môi hắn đập vào mắt, hồng nhuận căng đầy, khóe môi mỉm cười, nụ cười có phần xấu xa, như mèo ăn vụng.

Những lần trái lễ nghĩa trước kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chạm môi là thôi, lần này tiến thẳng mạnh mẽ, không gì cản nổi, dụ địch xâm nhập, khống chế lúc sau! Nhưng tính ta giống sư phụ, càng tức giận thì càng không nói nên lời, chỉ biết trợn mắt tức giận, như một con ếch.

Giang Thần dùng tay chọc vào má ta, cười thật phong tình: "Tiểu Mạt, người ngoài mới nói liên lụy hay không liên lụy, quan hệ giữa hai ta không thể nói thế, muội nói đúng không?"

Ta buồn bực: "Quan hệ giữa chúng ta là quan hệ gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ, vừa hôn một cái liền thay đổi?"

Hắn a một tiếng, trợn mắt nhìn ta thâm sâu: "Tiểu Mạt, chẳng lẽ muội chê thay đổi vừa rồi của chúng ta vẫn chưa đủ sao?"

Ta đỏ mặt, sau một hồi dây dưa vừa rồi, cái khác không nói, môi ta đã mất trong sạch rồi. Nếu còn không phục, chỉ sợ trong sạch chỗ khác cũng khó mà giữ được. So miệng lưỡi tất nhiên ta không phải đối thủ của hắn, vì vậy ta chỉ có thể dùng tay chân, đẩy ngực hắn, buồn bực nói: "Để muội đứng lên."

"Muội đồng ý với ta một chuyện ta mới đứng lên."

Tất nhiên ta biết hắn ám chỉ chuyện gì, nhưng ta khó có thể quyết định có đồng ý để hắn đi không. Giang hồ đều biết Kim Ba Cung thần bí khó lường, ngay cả Vân Tri Phi và sư phụ năm đó đều trúng bẫy bên trong, có thể thấy đấy không phải chỗ muốn đến là đến muốn đi là đi, ngộ nhỡ Giang Thần gặp bất trắc gì, ta biết ăn nói với Thích phu nhân thế nào? Giang Thần là con trai độc nhất, tâm can bảo bối của bà.

Giang Thần thấy ta không lên tiếng, cười đen tối: "Có thế nào ta cũng không trả lại khóa vàng cho muội. Muội không cho ta đi thì cả muội cũng đừng đi."

Ta chỉ đành gật đầu: "Muội để huynh đi cùng, được chưa?" Nếu không nhận lời hắn sẽ không buông tha, ta cũng không thể giằng co với hắn đến sáng được.

"Nương tử tốt, thế mới giống vợ chồng."

Rốt cuộc hắn cũng nghiêng người qua một bên, ta chợt thấy nhẹ bẫng, mặt đỏ tai nóng chật vật đứng lên, dặn lòng sau này không được làm chuyện nửa đêm hái hoa nữa, suýt nữa thì gay go to.

Còn về cái khóa vàng, sau này ta không dám nhắc đến nữa, xem ra là không thể lấy về.... Đồ đến tay hắn đều giữ chặt không buông, không biết người đến tay có thế không? Vừa nghĩ đến đó ta liền đỏ mặt, đúng là gần mực thì đen, nghĩ đến những chuyện không trong sáng như thế, tội lỗi tội lỗi.

Ta đang muốn rời đi, đột nhiên Giang Thần ngồi dậy, búng tay tắt đèn.

Trong phòng bỗng chốc tối đen như mực, lặng yên như đêm trên núi, ánh trăng lặng lẽ nhạt nhòa. Ta thầm thấy căng thẳng, đột nhiên bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, khoảnh khắc trong vòng tay hắn, đột nhiên lòng lại nảy sinh cảm giác ỷ lại, như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh sóng nước, đột nhiên thấy bến để dừng.

Người hắn thoảng mùi rượu, như rừng hoa quế sau cơn mưa to, lẫn trong hương thơm như có như không là khí tức thanh tân của đàn ông, lượn lờ nơi đầu mũi.

Ta bị khí tức đàn ông bao vây, như bị thôi miên đột nhiên thấy mệt mỏi, uể oải, muốn dựa dẫm, ngày hôm nay gió mây xoay vần, quanh co khúc khuỷu, mãnh liệt hơn sóng gió của mười lăm năm qua cộng lại, ta thật sự cảm thấy quá mệt mỏi.

Hắn ôm eo ta thở dài: "Tiểu Mạt, tại sao muội lại muốn đến Kim Ba Cung? Là muốn xác nhận thân thế của muội sao? Xác nhận xem muội và Vân Châu có phải đường huynh muội không, rốt cuộc có khả năng đến với nhau không?"

Người ta cứng đờ, trong nháy mắt như có một chú chim vỗ cánh xổ lồng, ta thật sự có ý nghĩ như vậy sao? Ta lắc đầu trong tâm trạng rối bời: "Không phải, không phải."

"Muội biết không, ta mượn rượu giải sầu, buồn lo mất ngủ, chỉ có tắt đèn, trong bóng tối không thấy đôi mắt muội, ta mới có thể hỏi câu đấy. Ta sợ ta hỏi muội sẽ giận ta, cảm thấy ta hẹp hòi, nhưng nếu không hỏi, ta trắng đêm khó ngủ, lòng như lửa đốt. Tiểu Mạt, rốt cuộc muội có hiểu cho lòng ta?"

Lời hắn nói gạt hết sự đùa cợt vừa rồi, ngữ điệu nghiêm túc, không có nửa phần đùa bỡn, thể hiện rõ ràng tâm trạng bất an căng thẳng, giữa đêm yên tĩnh, câu hỏi đấy càng thêm chấn động lòng người.

Lòng ta nảy sinh sự áy náy và không đành lòng, hắn đối với ta rất tốt, quan tâm lại bao dung, ta cũng không phải sắt đá, sao mà vô cảm? Ta chỉ nói muốn đi Kim Ba Cung, không nói lý do khó tránh hắn hiểu lầm, ta thật sự không nên khiến hắn lo lắng như thế nữa.

Ta dịu giọng: "Giang Thần, huynh cả nghĩ rồi, muội đến Kim Ba Cung, là muốn xin mẫu thân nửa bộ Trọng Sơn kiếm pháp còn lại. Bộ kiếm pháp đó vốn là bảo vật gia truyền của nhà họ Giang huynh, nên hoàn về cố chủ."

"Sau đó thì sao? Sau đó, muội không còn nợ ta thứ gì, có thể thoải mái ra đi?"

Cánh tay ôm eo ta chợt xiết chặt hơn, hơi thở phả qua vành tai dồn dập. Ta giật mình, không ngờ Giang Thần lo lắng về ta nhiều thế. Đối với một người cứ phải nghĩ tới nghĩ lui, ta làm sao không hiểu, ta cũng từng đối với một người khác như thế.

"Muội… không. Muội chỉ muốn tìm lại kiếm phổ, trả lại cho nhà họ Giang. Nếu như… nếu như huynh đồng ý, muội muốn đưa kiếm phổ cho cậu của huynh, để ông ấy và Vân Tri Thị dùng nó tiêu diệt giặc Nhật."

Giang Thần càng xiết chặt vòng tay, đặt cằm lên vai ta, thấp giọng nói: "Tiểu Mạt, muội luôn khiến người khác phải kinh ngạc. Nếu có thể tìm bộ kiếm phổ về, ta nhất định sẽ đưa kiếm phổ cho cậu, hoàn thành nghiệp lớn."

Ta cười mệt mỏi: "Giang Thần, muội biết huynh rất rộng rãi."

"Có những chuyện lòng ta cũng rất hẹp hòi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!