Sáng sớm hôm sau, thuyền dừng bên bờ sông Tần Hoài, sau khi thanh toán chúng ta rời thuyền, phố phường phồn hoa như họa. Sự nhộn nhịp nơi kinh đô quả là thắng cảnh danh bất hư truyền, khiến người ta phải hoa mắt.
Giang Thần thuê hai kiệu nhỏ, ta đang muốn cùng Tiểu Hà Bao ngồi chung một kiệu, hắn lại tiên hạ thủ vi cường ôm ta vào trong kiệu, Tiểu Hà Bao rất biết nhìn xa trông rộng nhanh chóng chui vào kiệu còn lại, còn vén màn kiệu nói: "Cô gia, cậu nhớ ôm tiểu thư cho chặt, cẩn thận cô ấy váng đầu lại nôn."
Rốt cuộc cô bé là nha hoàn của ai?
"Giờ chúng ta đi đâu?"
"Tất nhiên là đi mua xiêm y cho muội trước."
Ta cũng đoán là như thế.
Không gian trong kiệu vốn rộng rãi, tại sao càng ngồi càng chen chúc? Hơn nữa, ta càng ngồi nép về một bên, hắn lại càng chen tới. Ta chợt nhận ra, Giang Thần cố ý chèn ép ta. Thật quá đáng, ta cũng không khách khí mà chèn ép lại! Không ngờ, làm thế chỉ thành kề vai sát cánh với hắn, cả những chỗ không nên đụng chạm cũng thành đụng chạm, haizzz, đúng là tính sai một bước.
Vì thế, ta né dọc, hắn chiếm ngang, đoạn đường này thật là dài dằng dặc.
Cỗ kiệu dừng lại trên một con phố lớn phồn hoa. Ta xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một cửa hàng mặt tiền rộng rãi, bảng để bốn chữ to "Không thể không mua". Tên thật kỳ lạ, khó mà quên được.
Giang Thần nói : "Đây là cửa hàng quần áo tốt nhất kinh thành, quan lại quyền quý đều chuộng tới đây đặt và mua xiêm y, xiêm y ở đây đều dùng vải vóc tốt nhất, kỹ thuật cắt may thêu thùa khéo léo nhất, phàm là có chút không hài lòng hay không vừa vặn đều sẽ sửa đến khi người mua hài lòng."
"Ồ, hay thật. Thật biết làm ăn."
"Đúng thế, là cửa hàng của nhà ta."
Ta ngơ ngác một chút, hắn đã kéo tuột ta vào trong.
Trong cửa hàng không có nhiều khách, nhưng cử chỉ không tầm thường, quần áo hoa lệ. Quầy bên đông bầy vải vóc các loại, tường bên tây treo các bộ xiêm y may sẵn.
Một phụ nhân trung niên tươi cười chào đón: "Ôi, thiếu gia về lúc nào, sao không thấy phu nhân nhắc tới!"
Giang Thần gật đầu: "Cố tẩu, đây là thiếu phu nhân."
Ta đỏ mặt. Chỉ một xưng hô khiến ta từ gái tân thành thiếu phụ có chồng trong nháy mắt, thật oan uổng làm sao.
"Đưa thiếu phu nhân vào gian sau, chọn mấy bộ xiêm y tốt nhất."
"Tất nhiên rồi, hôm kia mới nhập vải từ Hàng Châu, vừa may xong mấy bộ, còn chưa treo ra kia, rất hợp cho thiếu phu nhân thử."
Ta bị Cố tẩu dẫn vào gian sau, cửa hàng này thật rộng lớn, gian sau chia làm hai sảnh riêng biệt cho nam nữ, có nha hoàn phục dịch. Sảnh cho nữ treo xiêm y may sẵn trên tường, các kiểu xiêm y, các kiểu hoa thêu khiến ta hoa cả mắt, Tiểu Hà Bao "trời ơi, oa oa, mẹ ơi", rồi vùi đầu ngắm nghía xiêm y, không nhìn đến ta một cái.
Cố tẩu chọn từ đống xiêm y một bộ màu lục nhạt, một bộ màu trắng ngà, một bộ màu tím nhạt, để lên bàn, cười hì hì nói: "Thiếu phu nhân da trắng như tuyết, mặc những màu này là tôn da nhất."
Ta ngượng ngùng nói: "Dạ dạ… cũng tốt."
"Thiếu phu nhân vào trong mặc thử đi, có chỗ nào không vừa vặn ta sẽ cho người sửa ngay, khoảng một chén trà là xong."
Ta mang xiêm y vào phòng thay đồ, mặc bộ màu trắng ngà đầu tiên, ta mặc trang phục Tiêu Dao Môn màu trắng đã mười mấy năm, gần như không biết mặc màu gì khác ngoài màu trắng.
Khi ta ra khỏi phòng thay đồ, Tiểu Hà Bao lại "má ơi" một tiếng, sau đó nhìn ta chằm chằm hít một hơi lạnh, nha đầu kia chẳng lẽ ở cùng các sư huynh lâu nên biến thái rồi?
Cố tẩu mở to hai mắt: "Ôi chao, chậc chậc, thật là… trời ơi."
Ta chờ nửa ngày, vẫn không đợi được Cố tẩu nói ra một tính từ thật sự nào, rốt cuộc là sao?
Ta sợ hãi hỏi: "Cố tẩu, không ổn sao?"
"Ôi.. ổn đến mức ta không biết nói gì nữa, thiếu phu nhân đúng là mỹ mạo như tiên."
Ta ngạc nhiên kéo kéo xiêm y, nói nhỏ: "Cố tẩu nói đùa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!