Lúc Sơ Ngữ đi ra khỏi bệnh viện thì đã 9 giờ, đang chuẩn bị đón xe thì chợt nghe có người kêu.
"Sơ Ngữ."
Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Giản Diệc Thừa.
"Cậu vẫn chưa đi sao?" Sơ Ngữ hết sức kinh ngạc.
Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Không phải, vừa vặn có chuyện nên lại đi ngang qua thôi. Đi thôi tớ đưa cậu về, trời tối rồi một mình cậu không an toàn."
Sơ Ngữ nửa tin nửa ngờ, cô luôn có cảm giác từ lúc Giản Diệc Thừa đưa tới thì cậu ấy ngừng xe luôn ở đây, đã đi rồi thì làm sao lại có thể đậu chính xác ở vị trí lúc trước được.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Sơ Ngữ vẫn kéo cửa xe ra ngồi ở ghế phụ. Trên đường về nhà Giản Diệc Thừa nói mình đang làm việc tại đội hình cảnh của thành phố, nếu là cảnh sát thì cô có thể nói chuyện Tôn Hồng Mân cho anh nghe được chứ?
Giản Diệc Thừa chăm chú lái xe, bên ngoài xe ánh đèn lúc sáng lúc tối, rọi vào khuôn mặt anh hiện lên một đường ranh quanh gò má. Môi mỏng khẽ nhấp, ánh mắt sắc bén, ngồi yên lặng nhìn đường.
Ánh mắt Sơ Ngữ lóe lóe, lúc học cao trung cô đã thấy Giản Diệc Thừa hết sức đẹp trai rồi, không ngờ nhiều năm không gặp, trên người anh lại tăng thêm một phần lạnh lùng, càng làm con người ta say mê.
Sơ Ngữ nhìn ra cửa sổ, mím môi cân nhắc lựa lời nói, làm như không đếm xỉa, thuận miệng nói ra, "Mới vừa rồi ở trong bệnh viện tớ có nghe nói một chuyện..."
Sơ Ngữ kể sơ qua câu chuyện mà bà dì cạnh giường đã kể, cuối cùng làm bộ nghi ngờ nói, "Cậu có cảm thấy kì quái không? Lý Cường không có công việc, cả ngày uống rượu gây chuyện, cuộc sống chỉ dựa vào Tôn Hồng Mân, vậy anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua bảo hiểm chứ?"
Giản Diệc Thừa là cảnh sát, lúc nghe Sơ Ngữ nói thì cũng nhạy bén nhận ra được điểm kỳ quặc, đối với việc Sơ Ngữ nghi ngờ anh cũng hiểu. Anh gật đầu nói, "Ừ, quả thật hơi kì quái, chờ tớ về sở tra hồ sơ xem thử."
Sơ Ngữ yên lòng, nếu Giản Diệc Thừa nói sẽ làm, vậy chắc là cậu sẽ sẽ tra ra được chân tướng chứ? Tôn Hồng Mân mang thai con của người khác, nói rõ quan hệ của hai người họ, chỉ cần đi thăm dò thì cảnh sát sẽ tìm ra chút dấu vết.
Giản Diệc Thừa đã lái xe đến cửa tiểu khu, "Cậu ở khu nào để tớ đưa cậu tới?"
Sơ Ngữ vội vàng nói, "Không cần không cần, phiền toái lắm, cậu thả tớ ở đây là được rồi."
"Không sao đâu, gần đây đường Ngô Đồng bên kia xảy ra chuyện, một mình cậu về nhà tớ không yên tâm." Giản Diệc Thừa không nói tỉ mỉ sợ hù dọa Sơ Ngữ.
Nhưng mà lúc cô nghe qua thì đã biết ngay anh nhắc tới chuyện gì rồi, Thẩm Tinh ở đối diện, sống một mình...
Trong nháy mắt Sơ Ngữ lạnh cả sống lưng, lập tức đồng ý nói, "Khu 6 tòa B, phiền cậu rồi."
Xe vững vàng đậu dưới lầu, Sơ Ngữ xuống xe, nói tạm biệt với anh, "Đến nhà tớ rồi, cậu về nhà sớm đi, chú ý an toàn nhé."
"Ừ." Giản Diệc Thừa gật đầu nhưng vẫn đứng cạnh xe không động đậy, đưa mắt nhìn cô đi lên lầu, trong lòng thầm đếm, thấy lầu tám có đèn sáng mới kéo cửa xe đi về.
Sơ Ngữ kéo rèm cửa, ánh mắt đảo qua thấy Giản Diệc Thừa vẫn còn đứng dưới lầu.
Trong bóng đêm anh mặc áo choàng dài màu xám, đứng cô độc. Bởi vì cách quá xa nên Sơ Ngữ không thấy rõ mặt mũi của anh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng trong trẻo lạnh lùng mà cô đơn.
Sơ Ngữ sợ run, nhìn anh nổ máy xe rời đi. Đại Miêu chẳng biết nhảy lên từ lúc nào, híp mắt đứng trên bệ cửa sổ, cao thâm khó lường nói, "Meo dám đánh cược anh ta thích chị."
Tim Sơ Ngữ đập chậm lại, vỗ đầu nó cười nói, "Đừng có nói nhảm, người ta là cảnh sát có trách nhiệm. Chắc là bởi vì vụ án của Thẩm Tinh nên cậu ấy đưa chị về tận nhà mới yên tâm."
Đại Miêu meo một tiếng, "Chị có dám cược không? 10 con cá khô nhỏ, em cược anh ta thích chị."
Sơ Ngữ vui vẻ một chút, Đại Miêu đúng là không buông tha bất kỳ cơ hội đòi ăn nào. Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, không quay đầu lại nói, "Không cược! Chị không ăn cá khô nhỏ!"
"Meo..." Đại Miêu nhảy xuống, thẳng tắp ngã xuống đất, giả chết.
******************
Sáng sớm Giản Diệc Thừa tới đơn vị liền đi tìm hồ sơ vụ án Lý Cường. Lý Cường bị trúng độc rượu, lúc phát hiện đưa đi bệnh viện cấp cứu thì đã muộn. Bác sĩ nói là do phản ứng Disulfiram dẫn đến bị sốc chết, kết hợp với tiền sử anh ta nghiện rượu chè liền chắc chắn không có yếu tố khác. Vì vậy cảnh sát chỉ điều tra sơ qua, ngay cả lập hồ sơ cũng không làm.
Giản Diệc Thừa nhìn ghi chép lúc đó, không phát hiện đầu mối hữu dụng gì nhưng trực giác mách bảo anh rằng vụ án này nhất định có vấn đề. Ngay cả người bình thường cũng nhìn ra khoản đóng bảo hiểm kếch xù đó không hợp lý thì làm sao anh lại không nghi ngờ cho được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!