Chương 6: Lông vàng 1

Bữa cơm này cuối cùng cũng không thành. Lúc sắp đến tiệm cơm thì ba Sơ Ngữ gọi điện thoại tới, nói mẹ cô vừa bị người ta đụng, bây giờ đang ở bệnh viện. Mặc dù ba cô đã nhấn mạnh mấy lần rằng mẹ không sao, cô không cần lo lắng, nhưng Sơ Ngữ không tận mắt thấy làm sao có thể yên tâm được.

"Xe của tớ đậu ở đối diện, tớ đưa cậu đi." Sơ Ngữ cúp điện thoại, Giản Diệc Thừa nói nhanh.

Sơ Ngữ trong lòng gấp gáp, không từ chối, "Cảm ơn, làm phiền cậu rồi."

Một đường không ai nói gì cả, vừa đến bệnh viện Sơ Ngữ vội vàng xuống xe, nhanh chóng nói lời tạm biệt với Giản Diệc Thừa rồi chạy ngay vào cửa.

Câu nói "Cần tớ đi vào cùng cậu không" của anh bị nghẹn ở cổ họng, chưa kịp nói ra.

Lúc Sơ Ngữ tìm được phòng bệnh của mẹ, bà ấy đang hăng hái tinh thần tám chuyện cùng dì ở giường bên cạnh, thấy cô đi vào chỉ thuận tiện nói "Ngôn Ngôn tới rồi à" rồi lại lập tức quay đầu hỏi dì kia, "Vậy nhà chồng của cô có thái độ gì?"

Sơ Ngữ nhìn sơ qua tình huống là biết mọi chuyện cũng không nghiêm trọng lắm.

"Nói mẹ con không sao mà con không tin," Sơ Hướng Đông vừa nói vừa gọt táo, "Chỉ là trên đùi có một vết thương, đã tiêm thuốc chống viêm rồi. Tiểu tử đụng vào bà ấy thấy máu chảy nên bị dọa sợ, muốn mẹ con nằm viện quan sát hai ngày, bà ấy không từ chối được nên đồng ý."

Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, "Không sao thì tốt rồi, ở lại hai ngày, chúng ta yên tâm mà người kia cũng yên lòng."

"Ba cũng nghĩ như vậy, dù sao thì ở nhà cũng không có gì cần bận tâm." Sơ Hướng Đông gọt xong trái táo, cắt thành miếng nhỏ, đưa cho Sơ Ngữ một cây tăm trúc còn mình thì xiên vào miếng táo, đưa tới miệng Thu Nguyệt. Thu Nguyệt vừa tán dóc cùng giường bên cạnh vừa há miệng cắn.

Sơ Hướng Đông còn than phiền với cô, "Nhìn mẹ con kìa, khỏe còn hơn lúc bình thường nữa."

Thường xuyên thấy ba mẹ mình ân ái nên Sơ Ngữ không còn lạ gì nữa, tự mình xiên một miếng táo ăn.

Đại Miêu đặt mông ngồi trên chân cô, "Cho meo ăn một miếng." Sơ Ngữ lại cầm một miếng cho nó.

Dì cạnh giường rất biết cách kể chuyện, chuyện vặt vãnh trong nhà cũng được bà ấy biến tấu du dương, ngay cả Sơ Ngữ cũng bị hấp dẫn.

Dì kể xong chuyện vợ lớn cấu xé tiểu tam của chồng thì nhấp một hớp trà, thấm giọng nói tiếp, "Cái chuyện này chưa ngu lắm, có chuyện còn ngu hơn."

"Chuyện gì vậy?"

"Phòng bệnh đối diện đó, cái người mang thai cô đã gặp qua chưa?" Dì thấp giọng nói, "Chồng của cô gái kia vừa chết, cô ấy phát hiện mình mang thai được ba tháng rồi, nhà mẹ khuyên cô ấy nên bỏ con rồi lấy chồng khác mà cô ấy không chịu. Còn nói là chồng và con là độc nhất, không bỏ con, không chịu lấy chồng khác."

"Không phải là rất tốt sao? Người ta có tình có nghĩa."

Nhưng dì kia lại bỉu môi nói, "Nếu là đàn ông tốt thì còn được, còn đằng này là một người đàn ông vô dụng, chơi bời không chịu làm việc, cả ngày say rượu, nghe nói còn đánh vợ nữa, người như vậy ai mà thèm sinh con cho chứ!"

"Cái này.... Có thể nào là mọi người hiểu lầm không?"

"Sao có thể, hai người họ ở chung tiểu khu với tôi, thường xuyên nghe thấy tiếng la lối của người đàn ông nát rượu kia, ông ta chết cũng bởi vì trúng độc rượu đó." Câu chuyện được chuyển đi, "Nhưng mà cũng phải nói, chồng của cô ấy chết được công ty bảo hiểm đền cho không ít tiền, nhà chồng nói chỉ cần cô gái đó sinh con thì toàn bộ số tiền đều cho hai mẹ con hết."

"Có thể giữ lại con cháu cho nhà họ thì tiền có là bao nhiêu. Nhà chồng chắc cũng sợ cô ấy đi bỏ con."

"Chắc vậy rồi!"

Khó trách người ta nói nghệ thuật vì cuộc sống, cuộc sống này so với phim trên tivi thì cẩu huyết hơn nhiều. Sơ Ngữ đang nghe chăm chú thì chợt có âm thanh trầm thấp lọt vào tai mình, "Không phải, không phải vậy đâu, cô gái đó mang thai con của người khác, còn cố ý hại chết chồng...."

Sơ Ngữ cả kinh, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Hành làng ngoài cửa phòng chẳng biết từ lúc nào đã có một con Lông Vàng ngồi đó, bực tức nhìn vào phòng.

Sơ Ngữ hiểu lời nói của nó, trong lòng hơi khiếp sợ. Do dự chốc lát, cô lặng lẽ đi ra cửa, đeo tai nghe lên, làm bộ như đang gọi điện thoại, nhẹ giọng hỏi nó, "Em vừa mới nói gì?"

Lông Vàng nhìn cô một cái rồi không thèm để ý tới nữa, cúi đầu nằm bò ra. Đại Miêu ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, kiêu ngạo nói, "Tên to con kia, Ngôn Ngôn nhà ta có thể hiểu được ngươi nói gì đó!"

Lông Vàng lúc này mới khiếp sợ nhìn cô, "Chị có thể nghe hiểu em nói chuyện?"

Sơ Ngữ gật đầu một cái, Lông Vàng nhất thời kích động, "Có thật không? Quá tốt rồi! Chị mau nói cho bà ấy biết sự việc không phải như vậy, chủ nhân thật sự bị người phụ nữ có thai ấy giết!"

Lông Vàng kích động nên tạo ra âm thanh rất lớn, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người. Sơ Ngữ thở dài tỏ ý bảo nó nhỏ giọng lại, sau đó vội vàng đem nó tới cuối hành lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!