Cà Phê nói chậm một bước, nó mới vừa nói xong thì bên trong đã truyền tới tiếng kêu, nhân viên an ninh được quản lý dẫn đến lên tiếng bàn tán, "Đây không phải là đại minh tinh Quý Phi Yên sao?"
"Cô ấy bị người ta giết hả?"
"Còn sống chứ?"
"Đại minh tinh ngã trong vũng máu, không rõ sống chết, tin tức này mà phát ra ngoài là tuyệt đối hot đó!"
...
Sơ Ngữ cả kinh, mắt thấy bọn họ định móc điện thoại ra chụp thì vội vàng xông vào cản lại. Trong phòng, Quý Phi Yên mặc đồ ở nhà, nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, dưới người là một mảng lớn vết máu, tình cảnh có chút dọa người.
Khó trách Giản Diệc Thừa không muốn cho cô nhìn.
Bất quá anh lo lắng thừa rồi, dù gì Sơ Ngữ cũng là sinh viên ngành y, không đến mức không thể nhìn nổi. Cô vớ đại một cái áo trên móc treo sau cửa khoác lên người Quý Phi Yên, ngăn mấy nhân viên an ninh kia lại, "Không được chụp hình, minh tinh cũng là người, mấy người tôn trọng cô ấy chút đi được không?"
Mấy người đó có hơi bất mãn, "Cô là ai? Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi chụp hình?"
Không phải tất cả mọi người đều có đạo đức nghề nghiệp giống như quản lý, nghiêm túc bảo vệ sự riêng tư của chủ nhà. Có lẽ bọn họ cũng không có ác ý, chẳng qua là người bình thường thấy đại minh tinh thì hưng phấn trong lòng, nhưng bọn họ không nghĩ đến việc truyền đi những tấm hình sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với Quý Phi Yên.
Sơ Ngữ đối với Quý Phi Yên cũng có hảo cảm, cô cho rằng những người chân chính yêu thương động vật nhỏ thì không phải là người xấu, tình cảm của Quý Phi Yên dành cho Cà Phê không phải là giả bộ, hơn nữa nhân cách của cô ấy cũng rất tốt, cho nên Sơ Ngữ không hy vọng cô ấy vừa mất đi con lại còn phải đối mặt với sự chửi rủa của dư luận.
Sơ Ngữ biết phóng viên bây giờ không có lương tâm, anh hùng bàn phím ngày càng độc miệng, người chết cũng có thể thành người sống!
Dĩ nhiên cũng có một phần là do Cà Phê nhờ cô giúp đỡ.
Sơ Ngữ không trả lời bọn họ mà nói với quản lý, "Bảo vệ sự riêng tư của chủ thuê nhà là trách nhiệm của ông phải không? Vậy đối với người xâm phạm quyền cá nhân của chủ nhà thì không biết ông có biện pháp gì trừng trị không?"
Lúc này Giản Diệc Thừa cũng đi vào chắn trước mặt Sơ Ngữ, "Tôi nghi ngờ đây là một vụ mưu sát, để phòng ngừa người ngoài phá hư hiện trường thì xin mời mọi người đi ra ngoài trước!"
Sơ Ngữ ở sau lưng anh lặng lẽ giơ ngón cái, không ngờ Giản Diệc Thừa cũng sẽ nói mò hù dọa mọi người.
Quản lý bị lời nói của cô làm xấu hổ lại nghe Giản Diệc Thừa nói thì vội vàng, "Đúng đúng, mọi người đi ra ngoài trước, đừng làm trở ngại cảnh sát phá án!"
Những người đó không cam lòng cũng phải lui ra. Xa xa cũng đã truyền đến âm thanh của xe cứu thương.
Sơ Ngữ suy nghĩ, bây giờ hẳn là mình nên gọi điện thoại thông báo cho quản lý của Quý Phi Yên, đối phương chắc chắn có kinh nghiệm xử lý chuyện của Quý Phi Yên. Nhưng mà cô không biết cách nào liên lạc với người kia.
Cà Phê nghe vậy thì vội vàng nói, "Meo biết mật mã điện thoại của Yên Yên, chị dùng cái đó gọi đi!"
Điện thoại đang nằm trong tay cô ấy, chắc là khi ngã xuống định gọi nhưng chưa làm được đã hôn mê.
"Mật mã là 881017, sinh nhật Lâm Khai."
"Lâm Khai?" Sơ Ngữ kinh ngạc, "Chính là Lâm Khai mà năm ngoái đột nhiên nổi tiếng ấy hả?" Năm ngoái có một nam thứ số 2 đột nhiên nổi tiếng sau khi đóng trong một bộ phim dân quốc, vô cùng đẹp trai, một đống fan còn mê muội đòi sinh cho anh ta khỉ con. Năm nay liên tiếp đóng mấy bộ nam chính. Nghe nói là sau mười năm mới phất lên, cố gắng, khiêm tốn, tính cách tốt, đại biểu cho sự thành công muộn.
Cà Phê buồn buồn không vui "ừ" một tiếng, Sơ Ngữ hiểu nên không hỏi nhiều, cô bắt đầu tìm số điện thoại của quản lý Sở Lam.
"Yên Yên? Ôi trời bà cô của chị! Em chạy đi đâu vậy? Điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, chị cứ nghĩ là em bốc hơi khỏi nhân gian rồi đó! Đạo diễn Trần chờ sốt ruột lắm rồi, phân cảnh của mấy người khác cũng quay xong hết rồi, còn mỗi em thôi, nghỉ ngơi đủ rồi thì trở lại đi..."
Sở Lam nói cực nhanh, Sơ Ngữ căn bản không chen vào được, vất vả chờ đầu bên kia ngừng lại thì cô vội vàng nói, " Xin lỗi, tôi không phải Quý Phi Yên, cô ấy ở Giang Thành xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, chúng tôi đang chuẩn bị đưa cô ấy đi bệnh viện."
"..."
Đầu kia trầm mặc mấy giây, "Cô là ai? Không phải lừa gạt chứ? Cô làm sao có điện thoại của Yên Yên? Yên Yên bị sao vậy? Mấy người không chụp loạn lung tung đó chứ?"
Sơ Ngữ vội vàng nói, "Không có, tôi không phải tên lừa gạt, bạn tôi là cảnh sát, chúng tôi nhận được báo án mới tới. Lúc tới thì cô ấy đã hôn mê, sau ót có cục sưng, dưới người có mảng lớn vết máu, đã gọi 120, bây giờ đang đợi xe cứu thương."
"Được, tôi lập tức tới đó, mọi người đưa cô ấy đi bệnh viện trước đi, chờ tôi đến nói sau. Đúng rồi, ngàn vạn lần đừng để thân phận cô ấy bị bại lộ, đừng để cho phóng viên biết..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!