Chương 10: Labrador 3

Lời vừa nói ra tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, "Cậu chắc chắn?"

Giản Diệc Thừa gật đầu, "Chắc 8, 9 phần, để chính xác hơn thì nên đưa đến phòng thí nghiệm để nhân viên kiểm tra."

Lý Trường Phong chỉ một người nói, "Tiểu Vương, cậu cầm đi xét nghiệm đi, ở đó chờ có kết quả rồi về."

Tiểu Vương tuân lệnh. Trong phòng làm việc, những người khác đều ngừng tan làm, trở lại chỗ mình ngồi chờ kết quả. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu như đó thật là một khối xương người, đoán chừng hôm nay không thể tan ca sớm rồi.

Trong khi chờ kết quả mọi người thuận miệng tán gẫu:

"Con chó này chính là con lần trước báo án vụ của Thẩm Tinh phải không? Nếu như lát nữa lại là một cái mạng thì chuyện này hay lắm đây!"

"Đúng vậy. Một lần thì còn nói là bất ngờ, hai lần thì không phải là trùng hợp rồi. Chỉ có thể nói, con chó này thành tinh."

"Có tinh hay không thì không biết nhưng con chó này có chỉ số thông minh khẳng định rất cao, so với chó cảnh sát cũng không kém!"

...

Giản Diệc Thừa không đứng dậy, anh vẫn ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần, hỏi, "Nói cho anh biết, tại sao mày lại phát hiện được cục xương này?"

Mọi người trong phòng làm việc thấy anh hết sức nghiêm túc cũng vui vẻ nói một chút, "Giản Diệc Thừa cậu định hỏi xem nó từ đâu tới báo án à?"

Lâm Lang cười đùa tham gia náo nhiệt, "Có khi lại được à, con chó này thông minh mà. Lại đây, Giản Diệc Thừa cậu hỏi đi, tớ giúp cậu viết biên bản!"

Cả đám cũng vui vẻ nhìn bọn họ chơi đùa. Lý Trường Phong lắc đầu một cái, người trẻ tuổi bây giờ đầu óc linh hoạt, đồ gì mới cũng tiếp nhận mau, tính tình cũng tương đối nhanh nhẹn, không giống cảnh sát đời trước nghiêm túc ngờ nghệch. Cũng không thể nói như vậy là tốt hay không tốt, nhóm cảnh sát trẻ này sau khi tiếp nhận công việc thì toàn đội sức sống bừng bừng, náo nhiệt hơn trước. Không giống như xưa buồn bực phá án, khô khan nhàm chán.

Giản Diệc Thừa lại không có ý đùa giỡn, anh nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần chốc lát, hơi suy nghĩ một chút, liền nói, "Tớ biết đại khái là ở đâu rồi."

Mọi người hết sức ngạc nhiên, "Thật hay giả? Cậu và nó vừa trao đổi ý nghĩ à?"

Giản Diệc Thừa nói nghiêm túc, chó mực cũng làm bộ dạng như đang lắng nghe khiến người khác nghi ngờ hình như một người một chó đang trao đổi thật!

Giản Diệc Thừa không lên tiếng, anh vỗ đầu Nhị Lang Thần một cái, "Cực khổ cho mày rồi, mày đi về trước đi. Trên đường chú ý an toàn."

Nhị Lang Thần nhìn anh một cái rồi lập tức xoay người rời đi.

Lâm Lang liền vội vàng hỏi, "Tại sao cậu để cho nó đi, sao không để cho nó dẫn chúng ta đến hiện trường?"

Giản Diệc Thừa nhìn anh ta nói, "Không phải đã dẫn chúng ta đi một lần rồi à?"

Lâm Lang sững sốt một chút, "Sao tớ không biết?"

"Trên chân nó lưu lại vết đất bùn màu vàng nhạt, loại đất bùn này ở Giang Thành chỉ có phía Nam bên kia núi."

Lâm Lang bừng tỉnh hiểu ra, "Cậu nói là buổi chiều con labrador đã dẫn chúng ta đi tới đó?"

Giản Diệc Thừa gật đầu một cái.

Mọi người trong phòng làm việc đầu óc mơ hồ, "Hai ngươi sao bí hiểm thế?"

Lâm Lang đang muốn trả lời thì tiểu Vương từ bên phòng xét nghiệm vội vã trở lại, "Đội trưởng Lý, đã xác định được rồi, là xương thịt của người, hơn nữa bên mép thịt đầy đặn, là bị đồ sắc bén cắt, nhân viên pháp y bên kia nghi ngờ là vụ án chặt xác."

Kết quả này vừa đưa tới khiến bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên đông cứng.

Lý Trường Phong thận trọng nói, "Nếu là phân thây, vậy trước tiên cần xác định nguyên phần thi thể. Tiểu Giản, hai người các cậu nói rõ ra xem nào."

************

Nhị Lang Thần vừa về tới cửa hàng thì Sơ Ngữ liền vội vàng hỏi, "Như thế nào rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!