Gió bấc thổi bay mái tóc ngắn của anh, trông anh hết sức hoạt bát, tuấn tú. Môi anh khẽ mím lại, tuy không cười nhưng rất đẹp mắt.
Nhìn từ góc độ của cô, dáng người anh có vẻ cao lớn hơn, đứng dưới nền trời xanh nhạt của mùa đông anh trông chẳng khác một thân cây cao ngất, tinh khôi sáng sủa, tự thành một phong cảnh.
Chân Ái tự đánh giá bản thân mình chưa bao giờ là người hay tò mò, nhưng mấy ngày nay nhiều lần bị khiêu chiến, nên trong giờ phút này, cô tự nhiên rất muốn biết bí mật khiến anh vẫn thảnh thơi là gì.
Cô nhoài người ra cửa sổ, ló đầu hỏi:
"Taylor nói dối chỗ nào vậy?"
Ngôn Tố chậm rãi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt bình thản:
"Tự bản thân cô không biết nghĩ à?"
Nếu là cô gái bình thường sẽ xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, nhưng Chân Ái chỉ hiểu ý trên mặt chữ, thật sự nghe theo anh, nghiêm túc nhớ lại:
"Nhà Taylor rất giàu, nhưng ở trường hình như anh ta rất bình thường..." Anh ta thui thủi một mình, ít giao du với bạn bè, tất cả chỉ để lại ấn tượng đại khái, không biết có đúng hay không.
"Giống như học sinh gia cảnh bình thường."
Ngôn Tố bất ngờ tiếp lời cô.
"Anh thấy dáng vẻ của anh ta ở trường rồi à?"
Ngôn Tố hất cằm:
"Chiếc xe thể thao Porsche kia chắc chắn sẽ không thể có giấy phép đậu xe ở trường được, khẳng định không phải phương tiện đi học. Xe bảnh chọe như vậy không lái đến trường, anh ta rất khiêm tốn. Điểm này có thể nhìn thấy thông qua cách ăn mặc của anh ta và bố mẹ anh ta."
Chân Ái phối hợp với anh, cố gắng nhớ lại:
"Có lần tôi nghe Giang Tâm nói với bạn là rất hâm mộ bạn trai của cô bạn đó giàu có hơn Taylor. Sau đó Giang Tâm ăn mặc rất hở hang, bạn trai không mua quần áo như vậy cho bạn gái mặc để những gã đàn ông khác nhìn đâu."
Ngôn Tố:
"Ồ, xuất hiện nguyên nhân gây lộn rồi đây."
"Tại sao Taylor phải giấu gia cảnh với Giang Tâm? Sợ Giang Tâm vì tiền mới quen anh ta à?"
"Ban đầu có lẽ nạn nhân không phải vì tiền, cô xem đi, trong gara nhà anh ta có cả đống cúp, nam sinh hoặt động thể thao cừ trong trường rất nổi tiếng."
Nói đến đây, trên mặt Ngôn Tố hiện vẻ không vui, tiếp lời:
"Nhưng sau đó thì biến chất rồi."
Chân Ái nhạy cảm bắt được vẻ khác thường của anh, nắm bắt điểm mấu chốt:
"Lúc anh học đại học, thể thao có khá không?"
Dưới bầu trời xanh nhạt, gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố có chút ảm đạm, không nói gì nữa.
À. Chân Ái bừng tỉnh ngộ, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính xe.
Ngôn Tố:
"Khi đó tôi mới mười ba tuổi."
À. Chân Ái ra vẻ đồng cảm thương hại.
Ngôn Tố: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!