Type: Minamishiro
Đẹp quá. Đôi mắt đen nhánh của cô lấp ánh sao.
Mở ra xem thử đi.
Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt phấn khởi: Có thể ăn không?
Ngôn Tố: Trả lại cho anh.
Anh không bao giờ nói ra, hôm lễ Phục sinh thấy đôi mắt cô phát sáng khi
nhìn trứng gà, anh vừa phiền muộn vừa tự trách ghi tạc trong lòng.
Không trả. Chân Ái vội vàng rụt lại, ôm trứng màu trên bụng. Đùa anh thôi.
Một vòng kim tuyến và móc cài nhỏ trên eo trứng màu, cô ngốc mới không nhìn ra, Chân Ái cẩn thận mở ra, ánh sáng vàng kim lập tức tràn ra từ khe ở
vỏ trứng.
Đoá hoa chạm rỗng trồng trong vỏ, một khối pha lê
trong suốt chính giữa, đoá hoa xoay tròn, pha lê toả sáng, từng vòng
từng vòng, màu vàng trong suốt như sao băng xoay tròn cực nhanh, rắc ánh sáng lốm đốm khắp vòng sách.
Cô nhìn ánh sáng di động trên tường, thán phục: Đẹp quá!
Ngôn Tố ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô: "Nga hoàng Alexander Đệ Tam và
Nicola Đệ Nhị đều thích tặng trứng màu cho hoàng hậu. Người nhận được
trứng màu sẽ hạnh phúc. Truyện kể rằng thợ thủ công người Nga từng chế
tạo một quả trứng màu vẽ hình ảnh gia tộc Nga hoàng. Anh không có tay
nghề cừ khôi như vậy, chỉ có thể tặng em quả trứng đơn giản nhất. Có
điều…
"Cằm anh đặt trên vai cô:"Sau này hằng năm anh đều tặng em một quả trứng màu, cam đoan lần sau tinh xảo hơn lần trước.
Có lẽ đến
bảy tám mươi năm sau, anh có thể tặng em một truyền thuyết. lúc em mở nó ra, ánh đèn xoay tròn trên vách tường, chiếu lên những trải nghiệm
trong cuộc đời chúng ta, có được không.
"Chân Ái nhìn ánh sao vàng đầy trời, cảm động đến mức rối tinh rối mù, cô quay người, thoáng chốc ôm cổ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Ngôn Tố, anh tốt với em quá.
"Anh nói như lẽ đương nhiên:"Anh chỉ thích mỗi em, dĩ nhiên phải tốt với em rồi.Em cũng chỉ thích mỗi mìmh anh.Cô hôn lên mặt anh,Em thích món quà này quá đi mất.Ừ, bởi vì hôm nay kỷ niệm một trăm ngày chúng ta quen nhau.
"Chân Ái nghẹn lời, sau này còn ai dám nói người đàn ông của cô EQ thấp chứ!"Anh là thiên tài. Cõi đời này không có chuyện gì anh không biết, trên phương diện yêu dương cũng vậy.
"Cô phì cười một tiếng, vùi đầu vào lồng ngực anh, lại ngẩng đầu nhìn anh, đáng thương nói:"Xin lỗi, em không chuẩn bị quà kỷ niệm một trăm ngày
cho anh.
"Anh nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng ngần đến mức trong suốt của cô dưới ánh trăng, định nói"tặng em cho anh đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!