Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Sau khi tạm biệt Eva và Lâm Danny, Chân Ái đột nhiên nhớ đến cô đã nói với Owen mười giờ tối rời khỏi phòng thí nghiệm. Hiện tại đã chín giờ rưỡi. Điện thoại di động của Chân Ái hết bin, vẫn kiên quyết không mượn điện thoại của Ngôn Tố mà đi nhanh đến buồng điện thoại ven đường gọi cho Owen.
Đến lúc điện thoại bắt máy, cô nhỏ giọng nói:
"Owen, không cần đi đón tôi đâu."
"Em đang ở New York à?" Owen nhìn hiển thị trên điện thoại.
"Ừ, tôi đang giao trình tự nghiên cứu còn lại cho Ryan rồi." Giọng Chân Ái uể oải, cô chưa từng vứt bỏ công việc chạy lung tung như hôm nay, cảm thấy không làm tròn trách nhiệm, thẹn với lòng.
Owen nghe được dáng vẻ áy náy của cô, dịu dàng an ủi:
"Không sao đâu, Ái, em muốn làm gì cũng được cả."
Chân Ái đỏ mặt, nhỏ giọng hơn giải thích:
"Tôi không chạy lung tung, tôi chỉ…" Lúc nói dối đầu óc người ta luôn xoay chuyển cực nhanh,
"Tôi tới đây là vì, ngày mai phải ra toà, là chuyện lần trước đụng xe cảnh sát."
Owen cười:
"Nếu em không muốn ra toà, tôi có thể giúp em giải…"
Không cần đâu. Cô nhìn bòng dáng cao gầy màu đen đợi cô bên ngoài buồng điện thoại, nắm điện thoại quay người sang, vừa cúi đầu đã thấy đèn đường kéo chiếc bóng của Ngôn Tố thật dài, bờ vai anh dựa vào bên chân cô.
Cảm xúc trong lòng cô rộn ràng khó hiểu:
"Không cần đâu, tôi không muốn trở thành người đặc biệt quá, cứ như người bình thường thôi. Với lại… Ngôn Tố, anh ấy ở chung với tôi mà."
Nói ra câu cuối cùng tai cô lại nóng lên.
Nhưng sự chú ý của Owen lại ở chữ người bình thường này, nỗi lòng như bị kích thích. Đúng vậy, nếu Chân Ái trở thành một cô gái bình thường, không buồn không lo đi học, đi làm, cười khanh khách không hề kiêng kỵ, thật tốt biết bao!
Có lẽ cô cũng mong đợi diều đó.
Owen không ngăn cản nữa, định khích lệ cô nhưng không biết nói gì, đành ngốc nghếch lặp lại:
"Ừ, em muốn làm gì cũng được."
Ngày hôm sau là ngày Ngôn Tố và Chân Ái phải ra hầu toà vì vụ đụng xe cảnh sát. Sau đó Chân Ái mới phát hiện cùng hầu toà với Ngôn Tố chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.
Thật ra Chân Ái khá hời hợt, ngồi vào ghế chờ trong phòng xử án nhỏ cũng không thấy mất thể diện.
Trong phòng có rất nhiều người, đều là say rượu đánh cảnh sát, hút ma tuý gây rối, phá hoại của công,… Từng người đều trật tự đưa ra xét xử.
Lúc ngồi xuống, Chân Ái nhìn thấy mấy thanh niên ban đầu bị nhốt chung phòng tạm giam với họ. Họ cũng nhận ra Chân Ái và Ngôn Tố, trong nháy mắt cậu nhóc ngốc nghếch kích động như tha hương gặo cố nhân, chạy đến chào hỏi Chân Ái: Hì, có duyên ghê.
Chân Ái cảm thấy vui vẻ, đáp lại một tiếng.
Ngược lại Ngôn Tố vô cùng bình tĩnh, giống như người không có việc gì, ngồi thẩn thơ tại chỗ.
Đám thanh niên tò mò liếc nhìn, bây giờ họ tỉnh táo, nhìn Ngôn Tố thế này không giống kẻ vén váy người khác, nhỏ giọng hỏi Chân Ái:
"Rốt cuộc tại sao anh chị bị giam thế."
"Ồ, chúng tôi đụng hỏng xe cảnh sát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!