Chương 24: Quỷ dữ đến đường Mapple (1)

Dịch giả: Hàn Vũ Phi

Bảy giờ rưỡi tối, Ngôn Tố và Chân Ái đứng ven đường chờ Eva. Họ vốn dự định về nhà nấu cơ, nhưng Eva gọi điện cho Chân Ái rủ đi ăn.

Cho nên hai người quay lưng về phía khu vui chơi đèn đuốc phồn hoa, nhìn con đường rợp bóng cây xanh tĩnh lặng dưới đêm xuân, đứng yên bình lại im lặng, giống như hai cái thân cây làm bạn với nhau.

Một khắc nào đó, cái cây cao cao quay đầu nhìn cây khác bên cạnh, chỉ thấy cô lại thẫn thờ theo thói quen. Gương mặt vẫn trắng mịn và điềm tĩnh, không, hình như càng lúc càng tĩnh lặng hơn.

Anh bỗng có ảo giác cô ở bên cạnh nhưng đã chìm vào thế giới riêng của mình. Không biết nghĩ thế nào, giống như không nhịn được muốn đánh thức cô: Chân Ái!.

Cô yên lặng vài giây mới hử một tiếng, dần dần hoàn hồn. Lần này anh không giễu cợt cô phản ứng chậm chạp, mà vô thức hạ thấp tiếng nói, nhu hoà tựa như gió đêm xuân: Đang nghĩ gì thế?

Chân Ái vuốt mái tóc dài bị gió thổi tán loạn, trả lời:

"Nhớ Daisy nói, mấy đứa đá chai thuốc của Lâm Tinh đến tận khi Lâm Tinh tắt thở."

Daisy đã nói cho cô biết sao?

Ngôn Tố nhìn cô hồi lâu, lại nhìn về phía đèn đường khắc hoa thủ công mỹ nghệ đối diện, vẻ mặt hờ hững: Có gì hay để nghĩ?

"Tôi cảm thấy Daisy không phải người như vậy."

Cô nắm chặt bàn tay có số điện thoại theo bản năng, cười cười.

Cô cũng không phải người như vậy! Ngôn Tố yên lặng nhìn Chân Ái, ngoại trừ vẻ bề ngoài cứng rắn lại lạnh lùng của cô, lòng cô thật ra rất yếu đuối mà thuần khiết, không phải sao?

Đèn đường soi vào mắt anh toả sáng lấp lánh, giống như chứa đầy ánh sao. Anh nói:

"Thực ra mấy đứa đó là học sinh ngoan, cũng không vô cảm. Có điều con người đều có hiệu ứng bầy đàn, thân ở trong đó mà không tự biết thì sẽ thay đổi đáng sợ. Một mình bảo vệ cho tâm hồn bản thân thì dễ, nhưng chơi chung thì rất khó."

"Giáo sư Hill từng kể cho tôi nghe hai vụ án. Có người nhảy lầu, bên dưới có rất nhiều người vây xem. Trong đó một người kêu lên anh nhảy đi, người khác cũng hùa theo kêu nhảy đi. Nhưng họ đều là người xấu sao? Không. Ngày thường họ an phận thủ thường, sẵn sàng giúp người.

Sau đó nhớ lại cũng không hiểu lúc đó tại sao bản thân lại ác độc như quỷ dữ.

"Trong đầu Chân Ái hiện ra cảnh tượng kia, không kiềm được cảm giác sợ hãi, rụt cổ lại."Một người khác, bốn triệu tiền mặt rơi xuống đất bị gió thổi bay tán loạn, có một người đi đường kêu: Chúng ta cũng nhau nhặt lại tiền giúp cô ấy đi.

Cuối cùng tất cả tiền mặt về nguyên chủ không thiểu một tờ.

"Chân Ái thổn thức không thôi:"Ngày đó có ai đá lọ thuốc nên những người còn lại liền như bị bỏ bùa.

"Vẻ mặt Ngôn Tố khó đoán:"Nhưng tôi vẫn cho rằng nếu ngày đó có ai dẫn đầu nói câu: Mau đưa Lâm Tinh đi bệnh viện thì những người khác nhất định sẽ giúp đỡ.

"Chân Ái sửng sốt, tận đáy lòng anh, anh trước sau vẫn cho rằng bản tính con người vốn lương thiện. Cô cúi đầu, nhìn chiếc bóng dưới đất. Đèn đường sau lưng kéo dài chúng ra,"anhvàcô

"gối lên nhau, nương tựa lẫn nhau. Cô khẽ nhúc nhích tay,"côtrên mặt đất ôm lấyanh

", cô lặng lẽ vui sướng trong lòng, nhưng không dám cũng không nỡ nói với bất cứ ai."Ngôn Tố.Hử?

"Cô không nhìn anh, cố chấp nhìn chằm chằm vào hai chiếc bóng tựa sát trên mặt đất:"Nếu tôi giết người phóng hoả, anh còn cho rằng tôi là người tốt không?Tôi sẽ không để cô giết người phóng hoả.

"Ngôn Tố không chút nghĩ ngợi, trả lời chắc như đinh đóng cột."Tôi sẽ ngăn cản cô ngay từ đầu.

"Chân Ái không ngờ nhận được đáp án này, cô ngớ ngẩn."Giết quá nhiều người sẽ quên mất mình. Tôi cảm thấy bây giờ cô rất tốt.

"Ngôn Tố nghiên đầu sang, hàng mi dài in bóng râm thăm thẳm trong mắt. Anh nhìn cô, không ghét bỏ, không chỉ trích, chỉ có quan tâm sâu sắc."Chân Ái, nếu như cô cảm thấy hoang mang cứ nói với tôi.Anh hứa hẹn:Tôi sẽ giúp cô, bất cứ lúc nào."

Trái tim Chân Ái rung động mãnh liệt, như thể bị vật gì đó ấm áp chạm mạnh vào, vừa ấm vừa đau. Từ nhỏ cô chỉ biết lấy bạo chế bạo, đến mãi mấy năm nay mới phác giác ý thức lệch lạc.

Nhưng cho dù như vậy, lúc cô bị kích thích vẫn không biết xử lý thế nào, chỉ có thể lựa chọn cách cô quen thuộc nhất mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!