Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Chân Ái chỉ ra điểm đáng nghi: "Nói theo thường lệ, lúc người ta viết di thư tâm trạng không ổn định, dễ dàng xúc động, thứ biểu hiện trên chữ viết sẽ là: Sai lỗi, câu đơn nhiều, không có logic, dạt dào tình cảm. Nhưng di thư của Parker hoàn toàn ngược lại.
Cậu ta hoàn toàn không tự sát, di thư này rất có khả năng là giả tạo.
"Ánh mắt Ngôn Tố chăm chú hồi lâu, hỏi:"Vậy cô nhìn ra hung thủ là ai không?
"Chân Ái khựng lại, đỏ mặt, nhỏ giọng nói:"Tôi xem lời khai mấy người còn lại, Anna và Daisy đi chung, hai cô nàng đi lượn siêu thị ở góc đường một lúc lâu mới vào phòng thay đồ, Kelly hút thuốc lá bên đường là vì phòng thay đồ cấm hút thuốc, máy quay cũng quay được cậu ta.
Còn lại Tề Mặc và Tony đi chung từ ký túc xá đến. Mấy người họ hình như đều có chứng cứ ngoại phạm.Sau đó?Trong đây nhất định có chứng cứ ngoại phạm sai lầm, hoặc là cách giết người quái lạ nào đó. Nhưng chỉ có lời khai, có điều tra hiện trường, còn xảy ra cách đây nhiều năm, làm sao nhìn ra được?
"Ngôn Tố chợt cười một tiếng:"Thế cũng đúng.
"Dứt lời anh đứng dậy bỏ đồ đạc vào thùng. Chân Ái khó hiểu, cô vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của Parker mà:"Làm gì vậy?Thu dọn đồ đạc về nhà thôi!
"Ngôn Tố nhìn đồng hồ đeo tay, lườm cô một cái:"Sao hả, chưa thỏa mãn lòng hiếu kỳ à?"
Chân Ái sửng sốt, lời này của anh có ý gì?
Ngôn Tố thấy cô ngơ ngác, trong lòng không biết nghĩ thế nào, hai tay chống lên chiếc bàn chật hẹp, nghiêng người về phía cô. Bóng dáng cao lớn của anh thoáng cái đã che kín ánh đèn trước mặt cô, cô hoàn toàn lọt thỏm trong chiếc bóng của anh.
Chân Ái ngồi trên ghế, không thể lui về sau, mở to hai mắt, căng thẳng nhìn anh chằm chằm.
Anh lẳng lặng nhìn cô trong giây lát, cảm thấy dáng vẻ ngây dại lại có phần ngơ ngác của cô rất đáng yêu, liền trầm giọng nói:
"Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, tôi đã dẫn cô đến đây rồi. Thế nào, vui chưa?"
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp mờ tối, giọng nam trầm thấp rất mê hoặc lòng người. Anh đang làm cô vui sao? Chân Ái hoàn toàn không thể nào hiểu ý nghĩ của anh, tiếp tục ngu ngơ: Tại sao?
Ngôn Tố vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn cô ở cự ly gần,
"Trước buổi hòa nhạc, cô hỏi tôi có phải chưa bắt được hung thủ hay không. Khi đó giọng tôi hình như hơi nặng, vẻ mặt cũng không đúng. Cho nên cô không vui, cũng không nói chuyện với tôi. Vì vậy tôi muốn làm cô vui, nên tôi đưa cô đến đây, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô." Mày anh hơi chau lại, mang vẻ muốn được khen: Tôi làm tốt chứ?
Chân Ái há miệng, cô nào có không vui, không nói chuyện chứ? Hóa ra ảo tưởng và tình tiết nhảy vọt là ý này đây.
Có điều, ngẫm lại một hồi, kiểu dỗ dành vì cô không vui mà nửa đêm dẫn cô đến phòng hồ sơ xem vụ án giết người này của anh thật đúng là... quá ngầu!
Lòng Chân Ái cũng mềm đi, cười cười: Tôi rất vui.
Vậy thì đi thôi. Anh đã thu dọn đồ xong.
Dù trong lòng Chân Ái vẫn còn nghi ngờ về cái chết của Parker, nhưng điều tạo hứng thú cho cô không phải là người này hay vụ án này mà là anh. Chẳng qua cô có hứng thú với vụ án có dính líu tới anh mà thôi.
Nhưng rõ ràng anh không có ý tự nguyện nói, cô cũng không cần truy hỏi. Chuyện hôm nay cô đã vui vẻ, thỏa mãn rồi.
Vừa về đến nhà, ra khỏi thang máy, Ngôn Tố đã lẩm bẩm: Đói bụng rồi.
Suốt quãng đường tâm trạng Chân Ái không tệ, xung phong:
"Tôi làm bữa khuya cho anh nhé?"
Ngôn Tố im lặng, đang nén nhịn gì đó, anh không muốn phá vỡ quan hệ tốt đẹp vừa được cải thiện. Nhưng bất cứ lúc nào, chân lý vĩnh viễn là trên hết.
Cho nên cuối cùng anh không nhịn được nói:
"Tuy tôi không muốn đã kích cô, nhưng Chân Ái, thứ cô làm thực sự không thể gọi là thức ăn mà là thảm họa."
Cô đã bày tỏ rồi, anh không thể đừng xấu miệng mà ngoan ngoãn đón nhận sao? Chân Ái khó chịu chau mày:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!