Chương 13: Đàn tỳ bà và ốc anh vũ (2)

Dịch giả: Hàn Vũ Phi

Kể từ Twelve Angry Men (Mười hai người giận dữ) (*), mười hai thành viên bồi thẩm đoàn đa phần nghiêng về một định luật:

Thà rằng bỏ qua khả năng người xấu 99,9% chứ không thể phán sai người tốt 0,1%.

(*) Twelve Angry Men là bộ phim Mỹ sản xuất năm 1957, được chuyển thể từ vở kịch truyền hình cùng tên của Regyneld Rose, bộ phim kể về một bồi thẩm đoàn có mười hai người đàn ông bàn thảo về tội trạng của một bị cáo.

Ngôn Tố nói ở đầu kia điện thoại:

"Ai có thể xác định những chứng cứ kia thực sự không phải cảnh sát vu oan giá họa chứ?"

Chân Ái im lặng, cô biết thật ra Ngôn Tố rất chắc chắn, thế nhưng anh lại có thể bình thản chấp nhận kết quả này, tâm lí của anh thật sự khiến người ta khó hiểu... Hoặc là, là một kiểu bao dung mạnh mẽ ư?

"Anh đã sớm dự liệu được kết quả này rồi phải không?"

"Ừ, Triệu Hà tuyệt đối sẽ được thả vô tội, sau đó tiếp tục giết người."

Chân Ái khó hiểu:

"Tại sao anh ta sẽ tiếp tục giết người?"

"Tại phiên tòa, Triệu Hà chẳng hề biện hộ cho mình lấy một câu. Người này không có quan niệm đúng sai, không có cảm thông, từ trước đến nay làm việc theo tâm tư của mình, còn vô cùng không hòa đồng. Loại người này thường sau khi bị kích thích lớn sẽ càng thêm cố chấp.

Mà lần giết người này đã trở thành chiếc chìa khóa mở tội ác.

Chân Ái à một tiếng đầy thâm ý, thầm nghĩ: Từ trước đến nay làm việc theo tâm tư của mình, còn vô cùng không hòa đồng, đây không phải là nói chính anh sao?

Giọng Ngôn Tố trầm xuống:

"Lập tức đóng lại ý nghĩ nhàm chán trong đầu cô đi."

Chân Ái dẩu môi, cách đường dây điện thoại cũng có thể phát hiện ra, đúng là thần thánh. Chân Ái bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó cố ý trêu đùa anh:

"Người bị bắt được thả tự do như vậy, anh có cảm thấy tiếc nuối và ấm ức không?"

Ngôn Tố bình tĩnh: Không có.

Tại sao?

Bên kia, tiếng nói của anh vô cùng bình ổn và mạnh mẽ: "Đây chính là quy tắc trò chơi. Phe chính nghĩa không thể dùng thủ đoạn phi chính nghĩa chống lại phe tà ác trong mắt bọn họ. Đây là quy tắc, cũng là công bằng. Phải biết rằng, chính nghĩa đúng nhưng người đại diện cho chính nghĩa thì chưa chắc.

Hoặc là nói, không ai có thể đại diện cho chính nghĩa.

"Chân Ái im lặng hồi lâu, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, là người thì sẽ phạm sai lầm. Đây chính là sự khác biệt giữa nhân trị và pháp trị sao? Cô kéo cửa sổ, nhìn bầu trời xanh nhạt nơi xa, mỉm cười hỏi:"Có phải anh cảm thấy nếu như lần này Triệu Hà bị định tội đó mới là thất bại của luật pháp không?Đúng.

"Người kia nói rõ ràng từng chữ,"Gã có tội nhưng tư pháp cần công bằng.Mà còn...

", kiên định bất khuất,"Lần sau, tôi vẫn sẽ bắt được gã.

"Chân Ái nhìn trời, thản nhiên hít sâu một hơi. Người đàn ông này giống như thứ cô có thể nhìn thấy vào giờ phút này, rộng lớn, tinh khôi, trong suốt như bầu trời, luôn luôn bất biến như thời không. Có điều bầu trời còn có một thuộc tính khác là thất thường:"Này, bây giờ đến lượt cô nói rồi.Chân Ái sửng sốt:Hử? Chuyện gì?

"Bên kia thoáng dừng lại, nín nhịn cảm xúc kháng nghị:" Sau khi tôi nói xong một câu cô lai không lên tiếng. Hừ, cô phải học thêm ngôn ngữ học xã hội.

Đặt hết trách nhiệm duy trì tán gẫu và đối thoại lên người tôi như vậy không thể tạo nên cuộc trao đổi hài hòa và thú vị.Cuối cùng kết luận:Cô Chân Ái, cô không biết tán gẫu.

"Ồ hóa ra anh gọi điện thoại đến đây là để tìm cô tán gẫu. Có điều anh -Ngôn -Tố -biết -tán -gẫu, lựa chọn nội dung này tán gẫu có thực sự ổn không... Chân Ái nói tiếp như một cách hoàn thành sứ mạng:"Ừ, anh đã đến phiên tòa à?Dĩ nhiên.

"Anh hơi cao giọng, kiêu căng lại đắc ý,"Có vụ án cảnh sát làm trái với đạo đức nghề nghiệp, thật là đặc sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!