Chương 8: Đại Cát

Hạ Thi Cát nhìn thấy cảnh này cũng thấy kỳ lạ, họ mới vừa mang thức ăn ra mà, mèo Cam đã đến rồi, chẳng lẽ là trùng hợp hay sao?

Lúc này, Đa Tể đã ngủ một giấc trong bụi cây rồi, nó đã đợi đến đói meo, qua cửa sổ của nhà có thể nhìn thấy đứa trẻ đang ở nhà, chỉ là cô bé có vẻ như đang cặm cụi làm gì đó, mãi không đi ra.

Đa Tể đợi đến mức bụng kêu ùng ục, cuối cùng nó lại đợi đến mức ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, bụng nó lại càng đói hơn…

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, cô bé bưng một chiếc bát nhỏ đi ra, Đa Tể vui mừng khôn xiết, muốn lao đến ngay lập tức, nhưng sau cô bé còn có mẹ của cô bé, nó lập tức thu lại bước chân.

Nhưng đứa trẻ đã nhìn thấy nó rồi, nó không thể trốn lại nữa, nhưng cũng không dám đến quá gần, chỉ ngồi xổm trong sân.

Hạ An An thấy mèo Cam không chịu đến gần, cô bé khom người gõ nhẹ vào chiếc bát, tỏ ý trong bát có thức ăn.

Đa Tể có hơi do dự, nhưng lại không thể chịu đựng được cơn đói, tai cụp xuống, nó tiến đến gần.

Vừa đến gần chiếc bát nhỏ vừa ngửi, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, đây còn là một bát đầy ắp thức ăn!

Đây là thức ăn cho mèo, Đa Tể trước đây cũng đã từng gặp những người tốt bụng, cho nó ăn thức ăn cho mèo, chỉ một ít thôi, nhưng cũng đủ để no bụng.

"Meow ~" Đa Tể ăn hai miếng, ngẩng đầu lên kêu một tiếng.

Hạ Thi Cát cũng khom người xuống: "Mèo Cam nhỏ, sau này nếu mi đói thì cứ đến đây, chúng ta sẽ cho mi ăn thức ăn của mèo."

Đa Tể có thể hiểu một chút tiếng người, nghe câu nói này, mũi nó hơi cay cay, lần sau họp với các con mèo khác, nó nhất định phải nói cho chúng biết, gia đình này dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều là những người tốt bụng, rất tốt với mèo hoang!

Có sự hỗ trợ của họ, việc sinh tồn của nó trong thời gian tới sẽ không còn là vấn đề.

Hai ngày sau, Đa Tể đang đi dạo trong khu nhà Hạnh Phúc thì lại nhìn thấy con mèo Tam Thể nhỏ bé kia, tinh thần của nó có vẻ tốt hơn một chút so với lần trước.

Mèo Tam Thể nhìn thấy Đa Tể, lập tức tiến đến gần.

"Meow…"

Tiếng kêu của nó khá thân thiện, nhưng Đa Tể vẫn giữ thái độ cảnh giác.

"Có chuyện gì à? Tôi không còn gì cho cậu ăn đâu." Đa Tể nói.

"Tên tôi là Hoa Hoa, cảm ơn cậu đã cho tôi bánh bao, bây giờ tôi đã khỏe hơn rồi."

Đa Tể có hơi bất ngờ: "Ồ, không có gì vậy tôi đi trước đây."

Giữa những con mèo hoang thường không có tình bạn sâu đậm, miễn là không tranh giành lãnh thổ và đánh nhau thì đã được coi là mối quan hệ tốt đẹp rồi.

Hơn nữa, đều phải vất vả kiếm sống, nếu không có gia đình kia cho nó ăn, thì mọi con mèo hoang sống gần đây đều là đối thủ cạnh tranh của nó, nếu đối phương tìm thấy thức ăn trước thì nó sẽ phải nhịn đói. Do đó, ngoài những buổi tụ tập định kỳ, cách tốt nhất là giữ khoảng cách với nhau.

Nhưng Hoa Hoa lại chặn đường đi của nó.

Lông ở sau lưng Đa Tể dựng đứng lên: "Ý cậu là gì?"

Hoa Hoa vội vàng nói: "Chuyện là thế này, tôi còn biết một em mèo Cam nhỏ tên là Đại Cát, nó mới chỉ khoảng nửa tuổi thôi, hôm nay đã đói đến mức không chịu nổi nữa rồi, nếu không tìm được thức ăn, nhiều nhất nửa ngày có thể sẽ chết đói."

Đa Tể: "Liên quan gì đến tôi?"

Hoa Hoa: "Chuyện cậu đánh bại Đại Hoàng đã lan truyền khắp nơi rồi, ai cũng biết cậu rất lợi hại, cậu giỏi giang như vậy, chắc chắn có thể tìm được thức ăn đúng không? Lần trước tôi gặp cậu, cậu còn rất gầy, nhìn kìa, dạo này cậu đã béo lên nhiều rồi."

Đa Tể: "…"

Thấy Đa Tể không phản ứng gay gắt, Hoa Hoa vội vàng tiếp tục nói: "Nếu cậu có cách nào tìm thức ăn, thì có thể giúp đỡ Đại Cát một chút được không. Lông của nó giống như cậu, sau khi cứu nó, nếu cậu gặp khó khăn gì, nó cũng nhất định sẽ giúp đỡ cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!