Những chú mèo hoang vốn tưởng rằng tình hình này sẽ sớm được cải thiện, nhưng không ngờ nó còn trở nên tồi tệ hơn.
Nói về chuyện này, Lão Ưng cũng rất bất lực. Mèo hoang tụ tập mỗi tuần để trao đổi thông tin, chủ yếu là vì môi trường sống của chúng khắc nghiệt, để có thể cho nhiều mèo sống sót hơn, chúng chỉ có thể dùng cách này. Tuy nhiên, tuần này, nó cũng cảm thấy rất bất lực, kỳ nghỉ của con người trùng với đợt bình chọn thành phố vệ sinh, nguồn thức ăn của mèo hoang bị cắt đứt hoàn toàn, thậm chí lục thùng rác cũng khó mà sống sót.
Bản thân nó cũng bụng đói ruột rỗng đến dự họp, sau khi họp xong nó cũng phải đi kiếm ăn khắp nơi.
Đôi mắt hơi đục ngầu của nó nhìn những chú mèo con bên dưới, ánh mắt mang theo chút luyến tiếc. Theo kinh nghiệm của nó, một số mèo con… có lẽ sẽ không trụ được bao lâu nữa, liệu có thể vượt qua lần này hay không chỉ có thể dựa vào số mệnh của chúng.
Về chủ đề này, lũ mèo thảo luận một lúc rồi nhanh chóng im lặng. Tình hình còn tệ hơn so với tưởng tượng, chỉ có thể đợi sau khi họp xong tự đi kiếm ăn.
Lão Ưng lại nói: "Vấn đề thứ hai của ngày hôm nay, địa điểm tụ tập trước đây của chúng ta đã bị con người chiếm đóng. Nơi đó tuy an toàn và môi trường cũng tốt, nhưng vì an toàn của mọi người, tốt nhất là không nên đến đó nữa. Dù sao cũng không biết thái độ của những người mới chuyển đến đối với mèo hoang, nếu ai nhìn thấy Lãn Lãn thì hãy nói cho cậu ấy biết."
Những chú mèo nhỏ vốn đã không vui, rất nhiều mèo chỉ biết hôm nay đổi địa điểm họp, còn không biết khu vườn sau mà mọi người thích đến đã có người dọn vào ở, không ít mèo lộ vẻ ghét bỏ, rõ ràng chỉ nghe tin này thôi đã có cảm xúc tiêu cực với người mới dọn vào.
Đúng lúc này, một con mèo Cam bước ra: "Thái độ của người lớn mới dọn vào ở chưa rõ, nhưng đứa trẻ của họ đối xử với mèo hoang rất tốt, mọi người gặp cô bé thì đừng làm cô ấy bị thương."
Lão Ưng có hơi ngạc nhiên trước lời nói của Đa Tể: "Cậu chắc chắn chứ? Đứa trẻ đó không phải là kiểu trẻ con hay ngược đãi mèo sao?"
Đa Tể kêu "meo" một tiếng: "Tôi hoàn toàn chắc chắn."
Lão Ưng: "Được rồi, mọi người không cần quá căng thẳng, nhưng tốt nhất là vẫn nên cẩn thận với khu vườn sau này."
Có Đa Tể nói tốt cho đứa trẻ, tâm trạng căng thẳng của đám mèo lại thả lỏng, có một đứa trẻ con đối xử tốt với mèo hoang, tuy không giúp được gì nhiều, nhưng cũng không phải là chuyện xấu, thiện cảm của mọi người với đứa trẻ này lại tăng lên không ít.
Sau khi thảo luận về vấn đề thứ hai, nhanh chóng chuyển sang vấn đề cuối cùng của ngày hôm nay.
Lão Ưng nói: "Trước khi họp hôm nay, tôi nhận được một tin tức. Vừa rồi Đa Tể một mình đã có thể chống lại con chó Đại khốn nạn kia, thậm chí còn dọa con chó đó chạy mất. Việc này đã làm rạng danh loài mèo chúng ta! Để tuyên dương Đa Tể vì hành động dũng cảm, tôi thay mặt tất cả mèo trao giải thưởng cho Đa Tể."
Nói xong, Lão Ưng đưa cho Đa Tể nửa cái bánh bao.
Mặc dù phần thưởng có hơi đơn giản, nhưng trong thời buổi thiếu thốn thức ăn như vậy, có được nửa chiếc bánh bao đồng nghĩa với việc Đa Tể ít nhất sẽ không bị đói trong ba ngày tới.
Nhiều mèo nhỏ nhìn thấy thức ăn, những con đang nằm duỗi người lập tức ngồi dậy, nhưng có Lão Ưng ở đây, không con nào dám có ý đồ gì với chiếc bánh bao này. Dù sao có Lão Ưng sau lưng cũng là có đại ca bảo vệ.
Trên thực tế, nếu như trước đây, Đa Tể chắc chắn sẽ rất vui mừng khi nhận được phần thưởng như vậy. Tất nhiên hôm nay nó cũng rất vui, chỉ là hai ngày qua đứa trẻ loài người kia cho nó ăn không ít đồ ngon, nửa chiếc bánh bao này đã không còn là thứ nó quá cần nữa.
Nhưng nó vẫn quyết định giấu kỹ, nếu sau này đứa trẻ đó không cho nó ăn nữa, nó vẫn có thức ăn để bảo toàn mạng sống.
Cuộc họp kết thúc, những chú mèo hoang tự túc rời đi, và nhanh chóng biến mất.
Đa Tể ngậm theo ổ bánh bao định trở về khu nhà Hạnh Phúc, vừa bước đi hai bước, nó đã cảm thấy mông mình bị cào nhẹ.
Nó tức giận quay lại, lại là Sơ Bát.
"Gừ…" Nó ngậm ổ bánh bao không thể mắng chửi, chỉ có thể rên rỉ cảnh cáo từ kẽ răng.
Sơ Bát đi ngang qua nó, vẻ mặt kiêu ngạo, tỏ ra không quan tâm đến ổ bánh bao trong miệng nó, rồi quay lại nói: "Cam Ngốc, cậu nhìn con mèo Tam Thể kia kìa, nó có giống người chị đã chết của cậu không? Nó cũng sắp chết đói rồi, cậu không quan tâm à?"
Nói xong, nó trực tiếp đi thẳng mà không ngoảnh lại.
Đa Tể thả bánh bao xuống, gào lên: "Nó cũng giống chị cậu, sao cậu không quan tâm?"
Giọng điệu châm chọc của Sơ Bát vang vọng lại: "Mẹ tôi chỉ có tôi là con trai độc nhất, tôi không có chị."
Đa Tể tức giận há miệng thè lưỡi về phía bóng lưng khuất dần của Sơ Bát, cái tên Sơ Bát này, rõ ràng ở nhà ăn sung mặc sướng, vậy mà cũng không chịu giúp đỡ, còn chạy đến đây vòi vĩnh nó nữa, nó cũng chẳng dễ dàng gì đâu!
Hết giận, Đa Tể mới lại nhớ ra, nó hướng về phía Sơ Bát đã đi xa mà gào lớn: "Tôi không phải tên là Cam Ngốc!"
Sau khi trút giận, Đa Tể vốn định ngậm ổ bánh bao đi một mạch, nhưng đi được hai bước lại tức giận quay đầu nhìn lại con mèo Tam Thể kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!