Chương 46: Kết bạn WeChat

Nếu thông tin của Đại Lê chính xác, thì mọi người không cần vất vả tìm kiếm vô định như vậy, mà có thể xác định được một phạm vi đại khái, như vậy sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn nhiều!

Bầy mèo nhanh chóng biết được tin tốt phấn chấn lòng người này, Lão Ưng cũng vô cùng xúc động, nhịn không được khen Đa Tể: "Cậu quả là một con mèo may mắn, nhặt được một con mèo ven đường mà có thể thu thập được thông tin quan trọng như vậy."

Đa Tể nói: "Vậy thì tiếp theo chúng ta chỉ cần mang theo Đại Lê đi tìm là được, tin tức sẽ sớm có thôi. Theo thông tin của Đại Lê, khu vực anh ta từng sinh sống cách đây khoảng ba đến năm km."

Lão Ưng nghe tin này sau đó suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cậu hãy dẫn theo ba con mèo khỏe mạnh cùng đi với Đại Lê, nếu sau ba ngày không có tin tức, cậu nhất định phải quay về trước, tôi sẽ cử những con mèo khác đi."

Lão Ưng lo lắng cũng có lý do, dù sao mỗi khu vực đều có bầy mèo riêng, nếu vội vàng phái đi tất cả mèo, không chỉ có thể chọc giận bầy mèo khác, dẫn đến những cuộc chiến tranh không cần thiết, mà còn có thể dẫn đến tình trạng thiếu hụt thức ăn trong thời gian ngắn.

Chỉ phái đi một số ít mèo, như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không làm kinh động đến mèo hoang trong khu vực đó.

Trừ Lão Ưng ra thì Đa Tể hiện nay đã là thủ lĩnh của bầy mèo trong khu vực này, một việc quan trọng như vậy đương nhiên phải cử nòng cốt đi.

Đa Tể cũng hiểu rõ điều này, dĩ nhiên không từ chối, chỉ có một việc phải dặn dò trước.

"Lão Ưng, mấy ngày nay tôi không ở sân sau, đứa trẻ loài người kia chắc chắn sẽ nghi ngờ, anh hãy phái vài con mèo thay nhau đến sân sau canh gác, ăn thức ăn cho mèo, chơi đồ chơi và bầu bạn với cô bé."

Lão Ưng lại chưa nghĩ đến chuyện này, cảm khái nói: "Cậu chu đáo thật, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp."

Trước khi lên đường, Đa Tể quay về sân sau, đứa trẻ loài người kia cũng vừa lúc ở đó, nó tiến đến, vẫn quấn lấy chân cô bé như cũ.

"Meow ~"

Mấy ngày nay em không ở nhà, chị tự chơi ngoan nhé, bọn họ cũng sẽ bầu bạn với chị.

Phải ngoan ngoãn một chút, đừng chạy lung tung, bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu.

Hạ An An có hơi nghi ngờ nhìn Đa Tể vòng quanh dưới chân mình, dường như cũng cảm giác được nó có lời gì đó muốn nói với cô bé.

Chỉ là An An không nghe rõ nó nói gì.

Tiểu Môi Cầu cũng nghe nói về nhiệm vụ của bọn họ, không nhịn được nói với Đa Tể: "Hay là các anh mang theo em đi cùng với, như vậy có lẽ sẽ nhanh hơn."

Đa Tể lập tức từ chối: "Tôi đi rồi, nếu sân sau lại thiếu mất cậu, cô ấy sẽ sợ hãi đấy. Hơn nữa cậu còn nhỏ, không thích hợp cho những chuyến đi dài, chúng ta đi làm việc, nếu phải mang theo cậu mà gặp chuyện gì đó, cũng rất khó mà bảo vệ chu toàn cho cậu. Cậu ở lại, sử dụng những mánh khóe lấy lòng người mà tôi đã dạy cậu nhiều hơn với đứa trẻ loài người kia, dỗ dành cô bé vui vẻ, như vậy coi như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."

"Được!"

Tiểu Môi Cầu vừa nghe nói mình cũng rất quan trọng, cũng có nhiệm vụ, lập tức lớn tiếng đáp.

Cứ vậy, Đa Tể dẫn theo Đại Lê và ba con mèo khác từ khu nhà Hạnh Phúc lên đường.

Trước khi đi, Lão Ưng tìm đến một vài chiếc túi nhựa, mỗi con mèo đều mang theo một ít thức ăn mèo, đây là thức ăn mà chúng tích cóp được từ những chiếc bát mèo ở sân sau trong những ngày qua, mang theo thức ăn khô, như vậy dù trên đường không dễ tìm thức ăn, cũng sẽ không bị đói bụng.

Thực ra trong lòng Đại Lê không muốn đi con đường này nữa, hồi đó nó bị những con mèo hoang ở khu vực này bắt nạt dọc đường, nó đã trốn đến khu nhà Hạnh Phúc, giờ đây nó vất vả lắm mới được bầy mèo thu nhận, có chúng ở bên, nó không đến nỗi bị bắt nạt thảm thương như vậy, nhưng vẫn còn ám ảnh tâm lý.

Vừa rời khỏi khu vực xung quanh khu nhà Hạnh Phúc, Đại Lê đã chậm bước, mắt nhìn quanh quất, tai cũng cụp xuống, một vẻ sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Chưa đi được bao xa, Đa Tể đã dừng lại: "Đại Lê, có chúng tôi ở đây, anh không cần lo lắng về những con mèo khác."

Giọng Đại Lê có hơi run rẩy: "Các cậu không biết đâu, khu vực này có một con mèo có vằn da báo, to con, móng vuốt nhọn, lần trước tôi suýt bị nó bắt, khó khăn lắm mới chạy thoát thân được, nhưng trên người vẫn còn vài vết thương."

Đa Tể và ba con mèo khác nghe xong, hai mắt rối rít nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt khinh thường.

Đa Tể nói: "Anh tin tôi đi, có bốn chúng tôi ở đây, không có con mèo nào có thể đánh bại được chúng tôi."

Không phải nó kiêu ngạo, nó mới chỉ hơn một tuổi, về kích thước dĩ nhiên không thể bằng những con mèo hoang hung dữ bên ngoài, nhưng nó biết một quy luật, mèo hoang đều tự lo cho bản thân, rất ít khi tụ tập thành bầy đàn như mèo ở khu vực khu nhà Hạnh Phúc này, hợp tác với nhau.

Một con mèo dù hung dữ đến đâu cũng không thể đánh bại bốn con mèo đoàn kết, hơn nữa tuy Đại Lê đã lớn tuổi, nhưng vẫn được coi là một nửa chiến lực, nên không cần phải sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!