Chương 41: Cháu là bạn của con gái cô

Hạ An An cầm bức tranh đến gặp Lý Lập Binh, khiến anh ấy khá bất ngờ. Hóa ra, cô bé mang theo bức tranh này để hỏi về cửa hàng tạp hóa trong tranh.

Lý Lập Binh quan sát kỹ bức tranh, cố gắng lục tung ký ức nhưng không may, cửa hàng tạp hóa trong tranh quá đỗi bình thường, dù đã từng gặp qua cũng không có ấn tượng gì, và cũng không thể nhớ ra được.

"Cháu biết tên cửa hàng này không?" Lý Lập Binh rất muốn giúp đỡ nên hỏi thêm.

Hạ An An lắc đầu, tỏ ý rằng cô bé cũng không biết.

Lý Lập Binh lại nói: "Vậy đi, bên trong còn có mấy anh em đồng nghiệp nữa, chú mang bức tranh này vào trong hỏi giúp cháu nhé?"

Hạ An An đáp: "Được ạ." 

Lý Lập Binh cầm bức tranh đến chỗ chốt bảo vệ, lúc này đang trong giờ đổi ca, ngoài anh ấy còn có ba anh em đồng nghiệp khác. Anh ấy hỏi lớn: "Mọi người có ai đã từng nhìn thấy cửa hàng tạp hóa này chưa?"

Các đồng nghiệp tò mò vây quanh.

"Ô, ai vẽ bức tranh này vậy?"

"Lạ nhỉ, còn có người mang tranh đến hỏi, lần đầu tiên tôi mới gặp."

"Hahaha, bức tranh vẽ đẹp đấy, Lý Lập Binh vẽ à?"

Nhìn vào bức tranh, ai cũng biết là do trẻ con vẽ nên các đồng nghiệp cũng chỉ đùa vui.

Lý Lập Binh: "Mọi người không ai nhận ra à, chỗ này?"

"Không, những cửa hàng tạp hóa kiểu này đầy rẫy, ai mà nhớ nổi."

"Đúng vậy, anh mau về đi, chúng ta còn phải họp."

Lý Lập Binh rất tiếc nuối đành trả lại bức tranh cho Hạ An An: "Bạn nhỏ à, chú xin lỗi, chú bọn chú không ai biết, hay là cháu thử hỏi người khác xem?"

Hạ An An gật đầu, ngay khi Lý Lập Binh sắp sửa rời đi, cô bé mới vất vả thốt ra được câu: "Cảm ơn chú."

"Ha ha, không có gì."

Đứa bé này thật đáng yêu, Lý Lập Binh nghĩ thầm, giá như không mắc căn bệnh đó thì tốt biết bao.

Hạ An An không hề nản lòng, lần thử thách này đối với cô bé vô cùng khó khăn nhưng cũng vô cùng quan trọng. Nghĩ đến câu chuyện của Tiểu Môi Cầu, cô bé rất muốn giúp nó về nhà.

Dù có khó khăn đến đâu, cô bé cũng phải tiếp tục.

Hạ An An cẩn thận cất bức tranh vào ba lô, rồi đến một cánh cửa khác.

Ngày hôm sau, hầu hết nhân viên bảo vệ khu nhà Hạnh Phúc đều biết về một bé gái bốn tuổi đang tìm kiếm một cửa hàng tạp hóa trong tranh.

Tiếc thay, cô bé đã hỏi rất nhiều người nhưng đều không nhận được câu trả lời mong muốn.

Ngay khi cô bé có chút nản lòng và chuẩn bị về nhà, một cậu bé đã gọi cô bé lại.

"Này! Là cậu à!" Chu Ngôn Thiên ôm một quả bóng rổ đi từ bên ngoài vào, hôm nay trời hơi se lạnh, cậu bé mặc ít nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là vừa chơi bóng rổ về.

Hạ An An nhìn cậu bé, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Tớ nhớ cậu mà." Chu Ngôn Thiên hơi phấn khích lau mồ hôi trên mặt: "Lần trước khi cậu chuyển đến, tớ đã gọi cậu ở ngoài hàng rào sân sau nhà cậu, nhưng cậu không trả lời tớ."

Hạ An An nhìn cậu bé, không nói gì.

Chu Ngôn Thiên là một đứa trẻ cởi mở, không quan tâm đến phản ứng của Hạ An An, cậu bé hỏi: "Tớ vừa nghe cậu hỏi bảo vệ chỗ nào đó, cậu hỏi gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!