Chương 31: Ăn nhiều hơn cả mèo Cam tôi đây

Trên những con đường tấp nập, xe cộ hối hả, ô tô chính là kẻ thù lớn nhất của mèo hoang. Trong các buổi họp mặt mèo hàng tháng, chủ đề về mối nguy hiểm này luôn được nhắc nhở và nhấn mạnh.

Số lượng mèo hoang ở khu vực này giảm sút đáng kể trong vài năm qua. Bên cạnh những nguyên nhân tự nhiên như bệnh tật, đói rét, giá lạnh, còn lại hơn nửa đều đã bỏ mạng dưới bánh xe ô tô.

Mỗi khi mùa đông đến, Lão Ưng cũng sẽ đặc biệt cảnh báo mọi người, nhắc nhở lũ mèo tuyệt đối không vì chút hơi ấm mà chui vào gầm xe trú ẩn.

Hồi đầu năm nay, tại khu phố bên cạnh, một con mèo hoang đã suýt mất mạng vì liều lĩnh trốn dưới gầm xe. Chiếc xe lăn bánh, cán nát cả một bên chân của nó. Cũng may nó nhặt về được cái mạng, nhưng sức khỏe từ đó bị ảnh hưởng nặng nề.

Lúc này, Hoa Hoa dẫn đầu đoàn diễu hành gồm hơn chục con mèo khác. Tuy nhiên, tất cả đều tỏ ra vô cùng cẩn thận. Khi đến ngã tư đường, không một con mèo nào dám tiến thêm bước nào.

Hoa Hoa vẫy đuôi ra hiệu về phía chiếc xe ô tô màu đỏ đỗ trước mặt. Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng Đa Tể lên kiểm tra trước. Những con mèo còn lại nấp sau bụi cây, quan sát từ xa.

Hoa Hoa đứng ở bên xe, khẽ gọi: "Meo meo ~"

Đa Tể cúi người nhìn xuống gầm xe: "Chẳng thấy con mèo nào cả."

Hoa Hoa khẳng định chắc nịch: "Nó ở ngay dưới gầm xe này, tôi biết mà."

Nói xong, nó lại ghé xuống gầm xe và gọi một tiếng "meo" nhẹ nhàng hơn.

Lúc này, Đa Tể nghe thấy tiếng kêu "meo meo" vô cùng nhỏ bé vọng ra từ gầm xe.

Con mèo này thực sự không sợ chết mà lại trốn trong xe!

"Này, mau ra đây! Dưới đó nguy hiểm lắm! Nếu không đi ngay thì sẽ không kịp!" Đa Tể cau mày quát lên.

Hoa Hoa nhìn nó: "Nó chỉ là mèo con thôi, nói chuyện nhẹ nhàng một chút, phải dỗ dành nó mới được."

Đa Tể cố gắng kiềm chế cơn bực bội: "Tôi đã nói chuyện nhẹ nhàng rồi mà, nó có chịu ra ngoài đâu?"

Hoa Hoa: "…"

Nó lẩm bẩm: "Cậu hung dữ thế nó cũng chẳng chịu ra đâu…"

Hoa Hoa và Đa Tể chia nhau khuyên vài câu nhưng nhóc mèo con vẫn không hề có phản ứng gì, thậm chí còn không đáp lại.

Việc này khiến Đa Tể vô cùng bực bội. Sao lại có con mèo vừa liều lĩnh vừa không nghe lời đến thế!

"Thôi bỏ đi!" Nó bực bội nói.

Hoa Hoa dĩ nhiên biết nó chỉ nói cho vui thôi. Nhìn dáng vẻ "chỉ nói mà không chịu đi" của Đa Tể, nó cũng hiểu.

Nhưng nó cũng biết cứ tiếp tục thế này thì không ổn.

"Hay là thế này, cậu canh chừng ở đây, tôi sẽ vào trong…"

Hoa Hoa chưa nói xong, tiếng xôn xao lại vang lên từ đám mèo đang nấp trong bụi cây.

"Hai cậu nhanh lên chút đi, có người đến rồi!"

"Nguy hiểm! Nguy hiểm!"

Lũ mèo hốt hoảng cảnh báo.

Đa Tể ngẩng đầu nhìn, ôi chao, một người đàn ông đang tiến về phía chiếc xe. Chẳng lẽ là chủ nhân của chiếc xe?

Đa Tể vội vã kêu to xuống gầm xe: "Mau ra đây, nguy hiểm lắm! Chiếc xe sắp khởi động rồi!"

Người đàn ông vừa đi vừa lướt điện thoại, đến trước xe, mở cửa và bước vào bên trong. Anh ta hoàn toàn không hề hay biết bên cạnh xe còn có hai con mèo, và cũng không biết rằng dưới gầm xe còn có một con mèo con khác đang ẩn náu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!