Vừa nhắc đến đứa trẻ kia, tất cả mèo đều ưỡn thẳng người lên vài phần.
Lần trước, đàn mèo có thể sống sót trong đợt hạ nhiệt mạnh, đứa trẻ đó đã lập công lớn, giờ cô bé có thể gặp rắc rối, sao chúng có thể khoanh tay đứng nhìn?
"Cái gì? Đứa trẻ kia chịu tủi thân? Ai bắt nạt cô bé!?"
"Cậu điếc hả, Lão Ưng mới nói rồi, con mèo trắng được đưa đi nhận nuôi, lỡ chọn phải người không tốt, đứa trẻ kia chắc chắn sẽ buồn."
"À… Ra là vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy, Lão Ưng nói đúng, con mèo trắng ngày nào cũng ra vào sân sau, thường xuyên ăn ở đó, trông hệt như đang ở sân sau, đã được người đàn ông đó đưa đi nhận nuôi, chúng ta cũng phải giúp cô bé theo dõi, người đàn ông này có vấn đề gì hay không."
"Lão Ưng, anh phân phó đi, rốt cuộc chúng ta phải làm gì!"
Lão Ưng thấy mọi người đều không có ý kiến gì, hài lòng gật đầu nói: "Nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy chúng ta cần phân công làm một số việc như sau. Việc đầu tiên, chúng ta cần cử vài con mèo thay phiên nhau tới sân sau nhà này theo dõi, nếu có bất kỳ điều gì bất thường, phải báo cho tôi ngay lập tức. Việc thứ hai, sân nhà này là kiểu kín, chúng ta có thể đào một đường hầm bí mật ở góc tường, lỡ có bất kỳ tình huống nào, có thể giải cứu chú mèo trắng này ngay lập tức."
"Hahaha, đào hầm! Đào hầm!"
"Tôi thấy hay! Tôi xin tham gia, việc đào chân tường là sở trường của tôi."
"Buổi tối tôi ngủ khá muộn, tôi có thể canh gác vào ban đêm."
Lúc này, Đa Tể nói: "Tôi nghĩ còn một việc cần chú ý."
Trải qua chuyện lần trước, uy tín của Đa Tể trong đàn mèo rất cao, nó vừa lên tiếng, những con mèo khác đều im lặng.
Lão Ưng tỏ ý: "Nói đi."
"Tôi thấy sau khi mèo trắng Lai Nhân đi, tâm trạng của đứa trẻ loài người dường như không vui lắm. Đây cũng là chuyện dễ hiểu, con mèo ngày nào cũng nhìn thấy được đưa cho nhà khác, chắc chắn sẽ không nỡ. Tôi nghĩ chúng ta phải nghĩ cách nào đó để khiến cô bé vui vẻ lên."
Vừa nghe nói đứa trẻ này vì con mèo trắng được đưa đi mà không vui, tất cả lũ mèo đều lên tinh thần.
"Vậy phải làm sao đây?"
"Ôi, không vui, sao lại không vui, hay là dạy cô ấy leo cây?"
"Leo cây rất vui, hahaha!"
"Không được, không được, leo cây làm sao có thể vui bằng bắt chim!"
"Phỉ phui, bắt chim có gì vui, chuột mới là thú vị nhất!"
Một con mèo trắng với một mảng lông đen trên đầu đề nghị một cách táo bạo: "Chuột là thú vị nhất, hay là chúng ta bắt một con chuột tặng cô ấy?"
"Ồ, ý tưởng này mới mẻ đấy."
"Không được, không được, chuột quá xấu! Hay là bắt chim đi?"
"Không đúng, sai rồi, chắc trẻ con loài người không thích chim đâu, tôi cũng từng quan sát rồi, người thích chim đa số đều đã lớn tuổi rồi."
"À… Vậy rốt cuộc nên tặng gì mới được?"
"Sơ Bát, hay là cậu nói đi, cậu tiếp xúc với con người lâu hơn, chắc chắn cậu biết một chút chứ?"
Lúc này, Sơ Bát nghe đến mức nhức đầu muốn nứt ra, nó thực sự phục mạch não của lũ mèo này, tặng chuột mà cũng có thể nói ra được, thật là đáng sợ!
Nó ho nhẹ một cái: "Cái đó… Thật ra thì… Theo quan sát của tôi, con người, bao gồm cả trẻ con loài người, vẫn thích mèo con nhất."
Nó không chắc chắn về những người khác, nhưng ít nhất bạn cùng phòng của nó chỉ cần nhìn thấy mèo con là không thể di chuyển, hừ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!