Chương 25: Người lý tưởng

Hạ An An ôm chặt máy tính bảng, những nội dung trên đó không thể để Nhậm Văn nhìn thấy, đó là những tiêu chuẩn mà cô bé liệt kê ra để trở thành người nhận nuôi của Lai Nhân.

1. Là nữ.

2. Có tiền.

3. Thích Lai Nhân.

Điều 1 và điều 3 Nhậm Văn có vẻ đáp ứng đủ điều kiện, nhưng điều 2…

Hạ An An trong hai ngày qua chủ yếu quan sát chuyện này, rốt cuộc cô Nhậm Văn có tiền không nhỉ?

Quan sát hai ngày, cô bé cũng chưa kết luận.

Mỗi ngày Nhậm Văn đều đến nhà cô bé làm việc, nghe mẹ nói, cô ấy là một họa sĩ minh họa, làm việc tại nhà thực sự có thể kiếm ra tiền được ư? Chuyện này An An không thể đánh giá được, vì cô bé phát hiện ra, có lúc cô ấy vẽ tranh, có lúc lại… làm những việc khác.

Ví dụ như lướt Weibo, xem video trên Bilibili, trò chuyện với bạn bè, chơi game online…

Mà những việc này không hoàn toàn là đang làm việc.

Vậy nên, An An rất nghi ngờ, liệu thu nhập của Nhậm Văn có đủ khả năng nuôi dưỡng Lai Nhân hay không?

Lúc này, đối mặt với câu hỏi của Nhậm Văn, có phải gặp khó khăn khi chơi game hay không, Hạ An An không gật đầu cũng không lắc đầu.

Cô bé thực sự gặp khó khăn, muốn được giải đáp.

Đây là lần đầu tiên, Hạ An An chủ động mở miệng hỏi: "Cô… có… tiền không?"

Nhậm Văn có hơi khó tin vào tai mình.

"Cháu… Cháu đang nói chuyện với cô?"

Cũng chẳng trách Nhậm Văn có phản ứng như vậy, giọng của An An rất nhỏ, khi nói chuyện cũng không nhìn cô ấy, nhưng cô ấy thực sự nghe thấy câu An An đang hỏi cô ấy.

"An An, cháu vừa nói chuyện với cô phải không? Cháu hỏi cô có tiền hay không phải không?" Nhậm Văn vô cùng xúc động, nhưng lại sợ phản ứng của mình hù dọa đứa trẻ, cố gắng kìm nén sự kích động muốn xác nhận trong lòng.

Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên An An chủ động nói chuyện với cô ấy.

Nhậm Văn thậm chí không nghĩ rằng mình sẽ có một ngày được đối thoại với An An.

"Cháu muốn mua gì phải không? Cháu muốn ăn vặt hay muốn mua thêm gì cho mèo con? Cô có tiền nè, vừa rồi cháu không thấy cô vẽ tranh sao? Cô có nhiều tiền lắm, cháu muốn gì cứ nói, cô mua cho cháu."

Nhậm Văn nói xong, còn kích động không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng hồng của An An.

Nói thật, An An rất xinh xắn, giống như một con búp bê vậy, chỉ vì mắc chứng tự kỷ nên chưa bao giờ có bạn bè, người khác nhìn thấy em cũng chỉ thương hại em, nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng cô ấy biết, An An nhất định sẽ khỏi, không phải vậy sao, hôm nay cô bé đã bước ra một bước quan trọng rồi sao.

Nhậm Văn vẫn còn kích động, nhưng Hạ An An lại cau mày.

Em đã có được câu trả lời mong muốn, Nhậm Văn có tiền, nhưng em không muốn cô ấy mua gì cho mình.

Cô bé cố gắng sắp xếp ngôn ngữ một lần nữa: "Cô… nuôi mèo?"

Lần này Nhậm Văn càng vui hơn, An An chịu giao tiếp, đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, không phải là ngoài ý muốn, mà là cô bé thực sự muốn nói chuyện.

Cô ấy vội vàng nói: "Cháu hỏi trước đây cô có nuôi mèo không à? Cô chưa nuôi, nhưng cô cũng khá thích mèo, cháu xem này, dạo này cô vẽ khá nhiều tranh mèo, đều lấy cảm hứng từ những chú mèo ở sân sau nhà cháu đấy."

Đây không phải là câu trả lời mà Hạ An An mong muốn, khả năng ngôn ngữ của cô bé rất yếu, cô bé cũng không biết phải nói gì, nghĩ một lúc rồi nắm tay Nhậm Văn, kéo cô ấy ra sân sau, chỉ vào Lai Nhân đang nằm ngủ trong ổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!