Chương 243: Fan cuồng của Đa Tể (6)

Anh Mạt đã trải qua bốn ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mèo của mình tại Trạm cứu hộ Tâm Duyệt, nhưng trong suốt bốn ngày đó, nó vẫn không đủ can đảm để tiếp cận Đa Tể, chỉ dám âm thầm quan sát từ xa.

Tối ngày thứ tư, khi Anh Mạt đang cuộn tròn trong một góc tường, nó bỗng phát hiện Đa Tể đang đi thẳng về phía mình.

Anh Mạt hoảng hốt vô cùng, a a a a phải làm sao? Anh ấy tới rồi, anh ấy phát hiện ra mình rồi!

Anh Mạt quay người định bỏ chạy sang chỗ khác, nhưng nhận ra nơi ẩn náu mình chọn là một ngõ cụt, không lối thoát. Khi nó muốn chạy sang chỗ khác, nó phát hiện tất cả các lối đều đã bị Đa Tể chặn lại.

"Họ đến đón cô rồi, ngoan ngoãn về nhà với họ đi, sau này đừng chạy lung tung nữa, ngoài kia nguy hiểm lắm."

Anh Mạt ngây người nhìn Đa Tể trước mặt, nó đang dùng giọng điệu lạnh lùng nói những lời quan tâm, khiến trái tim Anh Mạt đập thình thịch.

"Tôi… Tôi, nhưng tôi vẫn muốn đến thăm anh…" Anh Mạt lấy hết can đảm nói.

Đa Tể đang định dẫn nó ra ngoài, nghe vậy liền quay đầu lại, nhíu mày nói: "Đây không phải là sân chơi của cô, đây là nơi dành cho mèo hoang, cô có nhà, phải biết trân trọng."

"Ồ…" Anh Mạt có chút chán nản trong lòng, ngoan ngoãn đi theo sau Đa Tể ra ngoài.

Đến đây mấy ngày, nó mới biết, thì ra bức tường này có một cái lỗ, mèo có thể tự do ra vào từ đây.

Sơ Bát và Nguyên Bảo đang đợi bên ngoài bức tường.

Đa Tể nói với Nguyên Bảo: "Vậy phiền cậu đưa cô ấy về nhà, cẩn thận khi dùng ván trượt nhé."

Nguyên Bảo đặt một chân lên ván trượt, ưỡn ngực nói: "Anh cứ yên tâm, bây giờ em trượt ván giỏi lắm rồi."

Anh Mạt vốn đang chìm đắm trong nỗi đau phải chia tay Đa Tể, lúc này nhìn thấy ván trượt, nó trợn tròn mắt: "Cái… Cái này là cái gì?"

Nguyên Bảo cười nói: "Cái này gọi là ván trượt, trước đây Tiểu Thiên cứ bắt bọn tôi học đá bóng, tôi học mãi không biết đá, cứ đuổi theo quả bóng, kết quả vô tình nhảy lên ván trượt của một bạn nhỏ, không học được đá bóng lại học được trượt ván."

Hạ An An đã mua cho Nguyên Bảo một chiếc ván trượt phù hợp với kích thước của nó, dặn dò kỹ càng rồi mới đưa cho nó.

Nguyên Bảo rất vui khi nhận được món quà này, gần đây nó đều trượt ván đi làm nhiệm vụ của nhóm mèo, lúc không dùng đến, nó sẽ cẩn thận cất ở sân sau nhà An An, ngoài nó ra, không ai được phép động vào.

Nói xong, Nguyên Bảo liền trượt ván lượn một vòng quanh đó cho bọn họ xem.

Sơ Bát và Đa Tể không có phản ứng gì, cả hai đều đã quá quen với màn trình diễn của nó rồi, chỉ có Anh Mạt là phản ứng rất mạnh: "Oa! Giỏi quá! Tôi không biết mèo cũng có thể trượt ván đấy! Ngầu quá!"

Nguyên Bảo trượt một vòng trở lại, nói với Anh Mạt: "Vậy cô lên đây đi, tôi đưa cô về nhà, Tiểu Môi Cầu đã cho tôi biết địa chỉ nhà cô rồi, rất nhanh sẽ về đến nhà thôi."

Anh Mạt quay đầu nhìn Sơ Bát và Đa Tể: "Vậy… Vậy tôi đi nha. Tạm biệt hai anh!"

Nó lưu luyến nhìn Đa Tể thêm lần nữa, Đa Tể vẫn không có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu: "Ừ, tạm biệt."

Trong lòng Anh Mạt có chút buồn bã, có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn bị chiếc ván trượt của Nguyên Bảo thu hút, quay người nhảy lên ván trượt, đứng trước mặt Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo dùng hai chân sau đứng trên ván trượt, chân trước phải đạp hai cái xuống đất, ván trượt bắt đầu di chuyển.

"Oa! Vui quá!"

Gặp một đoạn dốc thoai thoải, ván trượt tăng tốc, Anh Mạt nhịn không được hét lên, nhưng nó không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra vô cùng phấn khích.

Trước đây Nguyên Bảo chưa từng vừa trượt ván vừa chở mèo khác, lúc đầu nó trượt còn khá cẩn thận, sau đó dần dần buông lỏng, trượt càng lúc càng mượt mà.

"U hu!"

"Oa ya!"

"Ngao ô!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!