Chương 23: Làm kẻ bắt cá nhiều tay

Hạ An An đọc vấp váp, một số chữ phát âm không được chính xác.

Tuy nhiên, đây là lần cô bé nói nhiều nhất trong nửa năm qua.

Lai Nhân ngồi xổm ở đó, vẻ mặt bối rối, cô bé đang nói gì vậy?

Diệt ký sinh trùng?

Nó có côn trùng trên người à?

Lai Nhân hoảng sợ, nhưng nghĩ đến việc gần đây người mình đúng là rất ngứa ngáy, liên tưởng đến lời của con mèo Cam ngày hôm qua nói cô bé muốn bôi thuốc cho nó.

Lúc này nó mới hiểu ra, hóa ra ý của cô bé là muốn giúp nó loại bỏ những con trùng trên người này.

Chờ đã… Nhận nuôi là gì?

Đôi mắt của Lai Nhân một lần nữa lộ ra vẻ lo lắng.

Hạ An An vất vả đọc xong, đưa chiếc máy tính bảng đến trước mặt Lai Nhân, mong đợi nhìn vào phản ứng của nó, hy vọng nó có thể hợp tác ấn dấu móng vuốt của mình lên màn hình.

Nhưng Hạ An An lại thấy Lai Nhân lùi lại phía sau một chút, thậm chí nó còn đưa móng vuốt ra một cách căng thẳng.

Đa Tể ngồi xổm bên cạnh cũng đang chăm chú lắng nghe, nó vô cùng kinh ngạc, hóa ra con mèo trắng này tên là Lai Nhân, cô bé muốn giúp Lai Nhân trị ký sinh trùng và tìm nhà nhận nuôi cho nó!

Những lời này cô bé nói rất lắp bắp, nhưng nó hoàn toàn hiểu được!

Mặt nó đầy vẻ khó tin, lúc lại nhìn cô bé, lúc lại nhìn Lai Nhân.

Lúc này, nó nhìn thấy cảnh Lai Nhân giơ móng vuốt, nó hoảng sợ bay hồn bay vía, vội vàng nhảy lên trước, giơ móng vuốt ngăn cản, may mắn là Lai Nhân cũng nhận ra hành động của mình không đúng, lập tức rụt móng vuốt lại, nhưng ý nghĩa từ chối đó quá rõ ràng.

"Meow…" Đa Tể thấp giọng gầm gừ.

Nó thật sự nổi giận rồi!

Hôm qua Đa Tể mới cảnh báo Lai Nhân, phải đối xử tốt với đứa trẻ loài người này, cô bé thuộc sự bảo vệ của tất cả bầy mèo, hôm nay nó lại có hành vi như vậy, rõ ràng là đang khiêu khích.

Tâm trạng Lai Nhân cũng không vui, cũng có chút áy náy.

"Meow…" Nó kêu khe khẽ, như thể đang xin lỗi, hoặc đang bào chữa cho hành vi của mình.

Thấy phản ứng của Lai Nhân như vậy, Hạ An An có hơi sốt ruột: "Nhận nuôi… Nhà, nhà mới."

Cô bé vội vàng giải thích.

Lần này Lai Nhân hoàn toàn nghe hiểu, hóa ra cô bé này muốn tìm cho nó một ngôi nhà mới. Nhưng dù hiểu rõ, nó vẫn ngoảnh mặt đi.

Sắp xếp cho nó được nhận nuôi, tìm cho nó một ngôi nhà mới, rồi sao? Lại bị bỏ rơi sao?

Nó đã trải qua một lần rồi, nó không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Lai Nhân đau khổ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng bị chủ cũ bỏ rơi, lúc rơi khỏi xe, nó ngất đi, nhưng lúc đó, nó tưởng mình bị ngã do bất cẩn, còn cố gắng nhịn đau chạy theo chiếc xe đã đi xa một đoạn.

Cuối cùng, nó chỉ biết nhìn chiếc xe thể thao vọt đi, chủ nhân kia đã xóa sổ sự tồn tại của nó, như thể nó chưa từng xuất hiện trong cuộc đời bà ấy vậy.

Như thể… vứt đi một món đồ rác rưởi.

"Meow! Aww!" Đa Tể cảnh báo.

Hứa với cô ấy đi, cô ấy nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!