Chương 2: Tình cờ gặp gỡ

Chớp mắt, Hạ Thi Cát đã cùng An An chuyển đến nhà mới được một tuần.

Căn nhà này có ba phòng ngủ, hai phòng khách, diện tích một trăm mét vuông, rộng rãi thoải mái cho hai mẹ con. Tuy nhiên, do đã bỏ trống nhiều năm nên đồ đạc, nội thất đã khá cũ kỹ.

Nhưng đây là nơi ba mẹ Hạ Thi Cát từng sinh sống, dù đồ đạc cũ kỹ nhưng cô cũng không thay đổi. Sau khi ba mẹ qua đời đột ngột, cô không hề quay lại đây, chỉ nhờ bạn thân trông nom, thỉnh thoảng thuê người giúp việc đến dọn dẹp.

Suốt cả tuần qua, Hạ Thi Cát bận rộn dọn dẹp, sắp xếp nhà cửa cho giống như nơi ở trước đây. Tuy nhiên, hai khu vườn trước và sau nhà khiến cô khá đau đầu. Do không được chăm sóc thường xuyên, hai khu vườn này đã mọc đầy cỏ dại, một số hàng rào cũng bị sập cần phải sửa chữa lại. May mắn thay, ở khu vườn sau có hai cây lê cao lớn, do ba trồng khi cô còn nhỏ, giờ đã lớn thành cây đại thụ.

Dọn dẹp vườn tược là một công việc tỉ mỉ, cần phải hoạch định kỹ lưỡng. Hạ Thi Cát không vội vàng, hiện tại còn một việc quan trọng hơn cần phải giải quyết ngay lập tức.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, cô gọi điện thoại đặt lịch hẹn với bác sĩ Đỗ, khoa Tâm thần của Bệnh viện Nhi khoa Đông Hải.

Nửa năm trước, khi tình trạng của An An đột ngột xấu đi, cô đã đưa con gái đến Đông Hải để gặp vị chuyên gia về rối loạn tự kỷ này. Bác sĩ Đỗ đã đưa ra một số lời khuyên thiết thực và hiệu quả.

Bây giờ đã chuyển đến Đông Hải, dĩ nhiên Hạ Thi Cát sẽ đưa An An đến tái khám.

"Bác sĩ Đỗ, tôi cảm thấy tình trạng của An An trong nửa năm qua không có chuyển biến tốt. Con bé hoàn toàn không thể hòa nhập với cuộc sống tập thể ở trường mầm non, không thể kết bạn với bất kỳ bạn đồng trang lứa nào, thậm chí… con bé hầu như không nói chuyện, ngay cả với tôi cũng rất ít khi mở lời." Hạ Thi Cát nhắc đến tình trạng của con gái, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Là chuyên gia về lĩnh vực trẻ em tự kỷ, dĩ nhiên bác sĩ Đỗ có rất nhiều kinh nghiệm với những đứa trẻ tương tự như vậy. Ông rất kiên nhẫn kiểm tra sức khỏe cho An An, sau đó đích thân thực hiện các xét nghiệm cho cô bé và quan sát các phản ứng của cô bé.

Cuối cùng, ông đưa ra lời khuyên của mình.

"Cô Hạ, trước khi tình trạng của An An cải thiện, tạm thời không nên cho bé tới trường mầm non. Vì ở trường mầm non, những bé bằng tuổi An An đã có thể giao tiếp trôi chảy, việc đưa bé vào môi trường nhà trẻ có thể khiến bé khó hòa nhập và dễ cảm thấy lo lắng. Sau này, mỗi tuần cô hãy đưa bé đến đây, tôi sẽ dựa vào tình trạng của bé để điều chỉnh chương trình chỉnh sửa hành vi cho bé.

Khi bé có chuyển biến tốt hơn rồi hãy đưa bé đi trường mầm non cũng không muộn."

Việc không cho An An đi mầm non đồng nghĩa với việc Hạ Thi Cát sẽ phải ở nhà chăm sóc con gái cả ngày. Trước đây, cô đã nhận được lời đề nghị làm việc từ một công ty ngoại thương, nhưng thời gian di chuyển một chiều đã mất một tiếng đồng hồ.

Lúc này, Hạ Thi Cát quyết định sẽ ưu tiên con gái lên hàng đầu. Cho dù có đi làm, cô cũng phải tìm một công việc gần nhà.

"Ngoài ra, trẻ tự kỷ thường chỉ tập trung vào một số ít chuyện nhất định. Tuần này, cô hãy quan sát xem An An thích thú điều gì, bé thích làm gì thì hãy khuyến khích bé làm điều đó. Việc phát triển thêm sở thích sẽ tốt cho tình trạng bệnh của bé."

"Vâng, bác sĩ Đỗ, tôi hiểu rồi."

Ra khỏi bệnh viện, trở về cổng khu nhà, Hạ Thi Cát dắt An An đi về nhà.

Hạ Thi Cát nhận ra rằng, mặc dù An An không nói chuyện, nhưng em lại có khả năng quan sát môi trường xung quanh rất nhạy bén.

Ngay ngày thứ hai sau khi chuyển đến nhà mới, Nhậm Văn đã dắt An An đi dạo quanh khu nhà một vòng. Nhờ đó, An An đã ghi nhớ những con đường trong khu nhà và tự vạch ra cho mình một tuyến đường cố định.

Lúc này, An An đang đi về nhà theo tuyến đường đã định sẵn của mình.

Hạ Thi Cát hỏi ý kiến con gái: "An An, mẹ thấy đi bên trái gần hơn, hay là mình đi bên trái?"

An An không trả lời, nhưng lại nắm lấy tay mẹ và bước đi với những bước chân kiên định về phía bên kia.

Hạ Thi Cát mỉm cười và thỏa hiệp: "Được rồi, nếu con thích vậy."

Ngay lúc này, từ bụi cây ven đường lại vang lên tiếng sột soạt.

Lần trước, Hạ An An cũng đã nghe thấy tiếng động tương tự trong sân nhà mình.

Lúc này, cô bé khẽ động tai, dừng bước, buông tay mẹ và đi về phía bụi cây bên cạnh.

Hạ Thi Cát có hơi bất ngờ. An An là một đứa trẻ đặc biệt, mọi hành động của em đều có lý do riêng. Bản thân là mẹ nhưng cô luôn không thể đoán được trong lòng đứa bé này đang nghĩ gì.

Cô không lên tiếng, âm thầm đi theo sau, muốn xem điều gì đã thu hút sự chú ý của con gái.

Lúc này, trong bụi cây rậm rạp có một chú mèo đang ngồi chồm hổm. Lông của nó có màu cam nhạt, dáng người giống như một con mèo trưởng thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!