Chương 19: Bị ném đi

Lúc này, gió dường như lại lớn hơn so với trước, Đa Tể cúi đầu rảo bước ra ngoài, nó cảm thấy như tai mình sắp bị gió thổi bay lên.

Vất vả lắm nó mới đi đến ngã tư đường, nhìn vào bụi cây ven đường, con mèo trắng đã biến mất.

Đa Tể: "…"

Thôi được rồi, cũng không đến nỗi quá ngu ngốc, ít nhất cũng biết tự tìm chỗ trốn.

Ngay khi nó chuẩn bị quay về ổ nhỏ của mình để tiếp tục ngủ thì lại nhìn thấy trong bụi cây đối diện đường, một con mèo trắng đang trốn ở đó.

Đa Tể: "…"

Vậy nên trong cái trời lạnh giá này, con mèo trắng chỉ đơn giản là di chuyển từ bên này đường sang bên kia đường.

Có gì khác biệt không?

Đa Tể đã bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng về cấu trúc não bộ của con mèo trắng này.

Nó rụt cổ, chạy lóc cóc đến trước mặt con mèo trắng.

Bình thường, khi gặp nó, con mèo trắng sẽ phớt lờ, cao ngạo bỏ đi, nhưng tối nay dường như đã bị cái lạnh làm mất hết tính khí, cuộn tròn người hết cỡ, co ro trong bụi cây.

Thấy có mèo khác đi qua, con mèo trắng chỉ khẽ nhấc mí mắt lên, dường như không có ý định chào hỏi.

"Này." Đa Tể ngồi xổm trước mặt nó, gọi một tiếng.

Con mèo trắng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn về phía con mèo cam trước mặt.

"Trước đây không phải cậu hay đến sân sau ăn thức ăn mèo sao? Hôm nay sao không đến nữa?" Đa Tể hỏi.

Con mèo trắng không trả lời, lại rụt đầu vào trong.

"Ở đó có hai cái ổ, cái bên trong là của tôi, cậu không được phép vào, nhưng cái còn lại cậu có thể ở."

Con mèo trắng vẫn không trả lời, cũng không có phản ứng gì.

Thái độ này khiến Đa Tể có hơi bực bội.

Con mèo trắng này không biết từ đâu đến, mà cái tôi lại cao ngất ngưởng. Nó tốt bụng như thế mà đối phương lại không trân trọng.

Đa Tể cảm thấy mình đúng là xen vào chuyện người khác, xem ra sau này hình tượng "mèo cool ngầu" vẫn phải giữ vững, tuyệt đối không thể sụp đổ thêm nữa.

Chỉ là trước khi đi, nó còn nói thêm một câu: "Tối nay sẽ có sương muối, nếu cậu cứ trốn ở đây, sáng mai không chừng sẽ bị chết cóng."

Bây giờ đã nói tin tức cho nó biết rồi, nếu con mèo trắng có bị rét chết cũng không liên quan gì đến nó.

Đều là mèo hoang, có thể tự lo cho bản thân mình đã tốt lắm rồi.

Đa Tể quay người chuẩn bị đi về.

Nhưng lại nghe thấy con mèo trắng yếu ớt đáp lại: "Chỗ đó…"

Đa Tể quay lại: "Cái gì?"

Con mèo trắng ngẩng đầu lên: "Cái sân sau đó… có một con mèo đã cảnh báo tôi, không được phép tới quấy rầy."

Đa Tể nhìn lên trời, xem ra con mèo trắng này thực sự không biết gì cả.

"Đó là chuyện trước đây, con người kia là do tất cả bọn tôi cùng nhau bảo vệ, nhưng cô ấy đã chọn cậu, hạn chế này đã được gỡ bỏ, cậu có thể đi. Hơn nữa…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!