Chap 29: Rước dâu về động!
Part 1: Cho em gần anh…thêm chút nữa thôi "Tình yêu" của em.
Sau cái đêm đó, đầu hắn lại đau lên, những cơn đau ập đến khiến hắn bị ngất đi. Hiện tại đang nằm trong bệnh viện. Còn Liera được Nhật đưa đến mảnh đất trồng khá nhiều hoa bồ công anh mà cô thích, cậu đã chôn cất Lie ra ở đó, vì đó là điều duy nhất cậu có thể làm vì tình yêu cậu giành cho cô. "Yên nghỉ, Liera! Tôi sẽ không đau khổ đâu vì…tôi đã xác định rằng tình cảm của tôi đã dành cho người con gái ấy rồi!
Người con gái đã "hiên ngang" đấu võ mồm với cậu, người cậu đã…lỡ trao first kiss!"
Cell, chị hai nó đang tịnh dưỡng vì cô đã mất quá nhiều sức và đương nhiên người chăm sóc cô chính là Kristian. Anh đã thổ lộ tình cảm của mình với Cell, anh không nghĩ Cell sẽ đồng ý nhưng…biết đâu bất ngờ! Cell đã đồng ý vì cô cũng biết cô có tình cảm với anh. Cho nên tại sao phải chôn vùi cuộc đời mình cho thứ tình cảm "đau đớn" ấy chứ?! Cô đã quyết định sau 3 tháng nếu cả hai "hợp nhau" thì sẽ tổ chức đám cưới và sang Mỹ định cư luôn.
Còn riêng nó, có lẽ nó sẽ ra đi vì đối với nó hắn sẽ sống tốt hơn khi không có nó….
- Hân, Mi! Sau hai ngày nữa…tao sẽ sang Mỹ cùng chị Cell.
-nó hướng ánh mắt xa xăm. Nó đã từng nghĩ mình có thể sẽ làm tất cả. Ít ra là vì hắn, vài nó yêu hắn.
- Mày…đúng là điên rồi! Mày có từng nghĩ Phong sẽ sống sao nếu thiếu mày hả?
-Nhỏ Mi khá…thất vọng về nó.
- Tao không hy vọng gì nhưng ta mong mày quyết định đúng hướng và sẽ không đau khổ vì điều này. Nhưng còn chuyện học của mày thì sao? Mày tính lưu ban đấy à!
-nhỏ Hân không nói gì.
- Tao sẽ hoàn thành khoá học bên Mỹ mà!
-Nó mỉm cười, nụ cười chua chát, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng…nó được gặp hắn, được ngắm nhìn hắn và được hôn hắn. Lần cuối!
…..
Nó lê từng bước nặng nề lên phòng bệnh của hắn, 302 tầng 1.
- Ông xã nhỏ à! Có lẽ đây là lần cuối cùng…em…có thể được gặp anh. Lần cuối cùng được gọi anh là Ông xã nhỏ! Ông xã nhỏ yêu dấu của em.
-nó tự mỉm cười nhìn hắn đang nhắm mắt ngủ ngon.
- Nếu em ra đi…chắc có lẽ anh sẽ sống yên ổn hơn, bình an hơn nhỉ?! Em xin lỗi vì tất cả những gì đã đem lại cho anh. Đây chắc sẽ là lần cuối em nói được ba từ "em yêu anh, My sunshine"
-giọt nước mắt đã rơi trên gương mặt của nó. Nó tiến lại gần hắn, khẽ cúi đầu và…. kiss. Sao nó thấy đau lòng quá.
- Cô làm gì thế?!
-hắn mở mắt vì ai kia khiến hắn không ngủ được. Hắn đã nhớ mọi chuyện nhưng nó vẫn còn rất mờ mịt, hắn không thể nhớ cô gái trong phần kí ức bị mất ấy là ai. Hắn chỉ biết rằng hắn yêu người con gái ấy rất nhiều (sao không nhớ hả trời "cô gái" ấy là cô đang hôn ông đó ông ơi).
- Tôi…tôi…
-nó khá bất ngờ vì "hành động" ban nãy chỉ là…. chỉ là phản xạ vô điều kiện! (Hơi zô lý tí)
- Cô đúng là…Biến Thái!
-hắn phán một câu xanh rờn.
- Ukm! Anh muốn nghĩ sao cũng được nhưng hôm nay có thể đi chơi với em chứ?! Ngày mai em đi rồi!
-đau lắm, nhói lắm anh biết không tại sao anh lại quên em chứ?! Nó thực sự rất muốn nói những lời này với hắn nhưng…hắn đã quên nó rồi. Nó có nghĩ gì khi hắn đã quên nó chứ?! Vậy nên bỏ đi thì đỡ…sến hơn.
- Tại sao?!
- Xin anh, chỉ cần từ lúc này cho tới khi đồng hồ điểm 12 giờ mà thôi! Xin anh đấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!