Chương 27: (Vô Đề)

Chap 23: Anh sẽ yêu em mãi chứ ?

Tiếng nhạc dịu êm đang vang lên, các cặp đôi đang tay trong tay, hòa mình trong khúc nhạc du dương ru dịu lòng người. Hắn và nó đang đứng trước mặt ba mẹ hắn, nó cứ ngờ ngợ khi thấy mẹ hắn rất…. trẻ!

-Bạn gái con à!

-mẹ hắn không phải là mẹ kế lên tiếng, bà ta điệu đà, son phấn thì lòe loẹt, đôi giày thì 20phân, có bắt ghế cũng chả leo tới. Giọng bà ta thì khỏi nói, điệu khiến người khác đau đầu! Bà ta vừa nói vừa đưa cặp mắt lẳng lơ nhìn hắn khiến nó muốn rơi cằm xuống đất. Nó khẽ cúi đầu chào bà ta, bỗng nhiên hắn nắm chặt tay nó y như rằng không cho nó chào.

- Phải thì sao nào!

-hắn lạnh lùng lên tiếng, chẳng ảnh hưởng hay mảy may ánh mắt hồ ly kia.

-Mày ăn nói với mẹ mày như thế à!

-ba hắn lên tiếng bảo vệ mẹ kế.

-Cô ta không phải mẹ tôi. Mẹ tôi đã bị ông bỏ rơi, khổ sở phải chọn lấy cái chết. Còn cô ta chỉ là do ông cưới về mà thôi.

-Mày..!!

-Ba nó và cả bà mẹ kế kia đều tái mặt khi nghe hắn nói. Hai ánh mắt, hai địa ngục đang nhìn sâu vào nhau và chẳng chút gì là sợ hãi. Buổi party cứ thế diễn ra, hắn đưa nó về, nói là về nhưng thực ra là dẫn nó đến một nơi. Trong lúc cả hai đang đi thì cố một chiếc BMW theo sau.

-Ê ! Mi mày nghĩ hai người đó đi đâu!

-Nhỏ Hân đang ngồi trên xe cùng Mi, Nhật, Vỹ, bọn họ đang… theo dõi nó! (thì ra là thế)

-Ai biết?! Mày hỏi tao, tao hỏi ai, hỏi thánh chắc.

-Mi đang chăm chú nhìn theo xe của hắn. Đi được một đoạn thì hắn dừng xe, hắn bịt mắt của nó, tỏ vẻ bí ẩn. Điều này làm cho nó và tụi Hân, Mi tò mò.

-Nè mày, tao dám cá là sắp được xem phim Hàn rồi đây.

-Mi cười nham nhở khiến Vỹ phì cười, lắc đầu. Rồi cậu chợt đặt tay lên ngực mình "sao lại nhanh như thế chứ. Không lẽ mình đã…!" một ý nghĩ chạy ngang qua đầu cậu.

-Đúng dồi, cơ mà phim tình cảm nữa mới ghê chứ! Tao nghĩ chắc cũng cỡ chuyện tình của Kim Tan mày hen kkkk

-Hân lém lỉnh, nhún vai.

Thế rồi cả nhóm dừng xe lại, rồi đi theo sau, Hân chắc vì mang giày cao gót lại đi nhanh nên nhỏ bị trượt chân và ngã người ra sau, nhờ có Nhật ôm lấy kịp nên chưa "đặt" lưng xuống đất Mẹ. Thế mà thật phũ phàng khi nhỏ và Nhật đã…. Kiss nhau!

Trợn ngược mắt, nhỏ đẩy Nhật ra và làm một cú "an tọa" bàn mông đau điếng nhưng nó vẫn không thể ám ảnh bằng việc nhỏ và Nhật đã hôn nhau. Ôi thật là ám ảnh đời nhỏ.

-Sao…sao cậu…. cậu…

-Hân lắp bắp.

-Chuyện gì dẩy má!

-Mi quay lại.

-Ờ kh…không….c…co.. có…có…gi…. gì.

-Hân lại lắp bắp nói chẳng nên câu.

-Không có gì thì đi nhanh chứ không thì mất dấu đó.

-nhỏ Mi hối thúc.

-Ơ…ờ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!