Chương 24: (Vô Đề)

Chap 20: Bóng đêm…đang vây lấy đôi mắt của em!!!

-Bác sĩ! Bác sĩ! Bạn gái tôi sao rồi hả?!

-hắn hối hả chạy nhanh đến chỗ ông Mine để hỏi thăm nó.

-Cậu bình tĩnh đã, nếu hấp tấp khiến vết thương của cậu sẽ ra nhiều máu đó.

-Vị bác sĩ kia vẫn cứ từ từ mà đều đặn.

-Tôi không quan tâm, điều tôi cần quan tâm là cô ấy.

-hắn đang rất lo lắng cho nó mà tên bác sĩ này…. hâỳzzz

-Tôi biết cậu quan tâm đến cô bé ấy, nên mới khuyên cậu thôi. Cô bé ấy không sao, đã qua nguy hiểm. Chỉ cần một ngày nữa là cô ấy có thể tỉnh lại. Nhưng nên nhớ tránh gây xúc động mạnh hay hạn chế vào thăm để bệnh nhân được nghỉ ngơi.

-Ôi ơn trời! Cậu ấy không sao.

-Hân thở phào nhẹ nhõm.

-Đúng vậy!

-Mi cũng như bớt được nỗi lo vì nguy hiểm luôn có thể cướp lấy nó. Nhưng không chỉ có Mi và Hân vui vẻ mà còn có hắn. Khi nghe tin đó hắn cũng phần nào an tâm hơn vậy cho nên anh chàng nguyên ngày đều tự cười khiến người khác dễ hiểu lầm…. Nguyên ngày, hắn cứ đi đi lại lại trước phòng của nó, đến tối cũng chẳng chịu về. Điều đó khiến các bác sĩ phải lắc đầu ngán ngẫm còn các cô nàng y tá thì phải ghen tỵ à nha.

Cuối cùng thì mọi người phải miễn cưỡng cho hắn được nằm chiếc giừơng kế bên giừơng nó để hắn được "tá túc". Nói là ngủ vậy thôi nhưng thực sự "chàng ấy" không ngủ được, cứ nhìn nó rồi tự cười một mình. Hắn mong người đầu tiên nó nhìn thấy là người bạn "zai" Lam Phong tuấn tú này của nó. Thế mà, (trời không cho zồi hí hí) tại thức nguyên đêm nên trông hắn cứ như Panda. Hai mắt thì thâm quần, con ngươi thì mệt mỏi, đầu tóc thì bù xù làm cho người ta không khỏi giật mình. Và….    -Á.á.á.á.á! M….m…maaaaaaa! Ghê quaaaaaaá!

-tất nhiên tiếng hét là của hắn. Chỉ tay vào gương, hắn không tin người trong cái gương kia là…. hắn. Cố gắng bình tĩnh và nhìn vào gương, và cố gắng trở lại bộ dạng thường ngày nhưng không hiểu sao hắn vẫn cứ có cảm giác không yên. Khẽ nhìn sang giừơng nó thấy nó vẫn cứ nằm im lìm ở đó. Hắn bước từng bước nặng nề ra ngoài, chỉ mới bước được vài bước thì….

-P…ph…ong…pho…ng

-nó thều thào trong hơi thở yếu ớt làm hắn giật mình quay lại, hắn đến nhanh bên nó, nắm lấy tay nó, hắn nói:

-Anh ở đây! Anh ở đây! Em không sao chứ?!

-Anh…. anh ở đâu vậy …. tối quá em không thấy gì cả?!

-nó quơ tay loạn xạ trên không trung khiến hắn bất ngờ. Bây giờ, có biết bao nhiêu là câu hỏi nảy sinh bao bọc trong đầu hắn. Rối…. Rối…. Và Rối…

-Pho…. ng à…anh có nghe e…m n…ói gì không?!

-nó gấp gáp nhíu mày lại.

-Anh có nghe mà. Chắc tại trời tối quá nên em không thấy thôi. Khi trời sáng em sẽ nhìn thấy mà. Giờ thì ngủ đi nhé!

-hắn chỉ biết an ủi nó. Chờ cho nó ngủ sâu, hắn mới chạy đi tìm bác sĩ. Nhìn nét mặt lo lắng của vị bác sĩ già không khỏi khiến hắn lo lắng:

-Bác sĩ…tại sao lại vậy chứ?!

-MmM…

Đây chính là lí do tôi lo lắng khi phẫu thuật. Thật ra…con dao bị cắm ngay khu vực trung ương dây thần kinh của mắt. Nếu lấy ra có thể khiến bệnh nhân bị mù hoặc bị mất thị giác trong vài tháng. Trường hợp này nếu không lấy con dao ra nhanh thì có thể khiến bệnh nhân mất mạng vì vậy mà chúng tôi mới phải liều để rút con dao ra. Hiện tại chúng tôi chưa thể kết luận được là cô ấy bị mù hay mất thị lực trong một vài tháng tới.

-Vị bác sĩ, nét mặt không khỏi lo âu.

-Vậy giờ tôi cần phải làm gì?!

-Bây giờ, chúng tôi sẽ tiến hành cuộc kiểm tra để xem tình hình bệnh nhân. Từ giờ đến đó, cậu và các bạn của cậu cần phải giữ, không cho bệnh nhân biết để tránh bị kích động.

-Được!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!