Cứ cách một hai phút, Hề Gia lại động vào cần câu một lần, không phải nâng lên thì là hạ xuống, gợn sóng từng vòng, cá cũng bị doạ chạy mất.
Mặc kệ ánh mắt ngăn cản của Mạc Dư Thâm, từ đầu đến cuối cô đều điềm nhiên như không có việc gì, mắt nhìn về một nơi yên tĩnh xa xăm.
Động tác nhỏ của hai người hoàn toàn lọt vào mắt của Nhạc lão tiên sinh, bất quá lão nhân gia đều xem như là hai thanh niên liếc mắt đưa tình.
Buồn bực ngán ngẩm, Hề Gia nhẩm đếm đến 120, đúng 2 phút, cô lại động đậy cần câu.
Lần này, tay bị ngăn lại ở giữa không trung.
Mạc Dư Thâm đem cổ tay cô nắm chặt.
Cô cười như không, thấp giọng nói: "Anh như vậy sẽ khiến em hiểu lầm đấy."
Làm vợ chồng gần nửa năm, Mạc Dư Thâm coi như cũng hiểu được Hề Gia, lời ngon tiếng ngọt đối với cô không có tác dụng, chỉ ưa hành động thực tế.
Có tiền, cái gì cũng giải quyết được.
"Câu lạc bộ vừa mới nhập về hai con ngựa Ả Rập."
Hề Gia nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh: "Sao em lại không biết?"
Mạc Dư Thâm: "Hai ngày trước vừa đến."
Hề Gia gật gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi cho người phụ trách của câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này là do Mạc Dư Thâm đầu tư, lúc trước bỏ ra một số tiền lớn cho Hề Gia.
"Bà cô à, có gì căn dặn?" Âm thanh buồn ngủ của Võ Dương truyền đến.
Hề Gia đi thẳng vào vấn đề: "Đem hai con ngựa mới đến quay cho tôi xem đi."
Võ Dương hôm qua thức suốt một đêm, bây giờ đang ở văn phòng ngủ gật, người còn chưa tỉnh táo hẳn, vừa rồi nhân lúc Hề Gia nói chuyện, anh liền đi rửa mặt.
Nếu Hề Gia đã biết thì chính là do Mạc Dư Thâm đồng ý tặng.
"Chờ cô trở về rồi nhìn, màn hình không thấy được kích thước rõ ràng."
Anh nói: "Ưu tiên cho cô chọn trước."
Hề Gia nghe được ý khác: "Vậy con còn lại đưa cho ai?"
Võ Dương: "Khương Thấm tiểu thư cũng muốn một con."
Hề Gia "À" một tiếng, khoé mắt liếc nhìn Mạc Dư Thâm, một giây sau liền nói: "Cũng không cần chờ tôi về xem, ông xã tôi nói, nếu thích, thì cho tôi hết."
Võ Dương: "..."
Đây không phải là bức anh đến đường cùng sao.
Khương Thấm kia, tính tình cũng không tốt mấy.
Hề Gia không nhiều lời, trực tiếp đưa di động đến trước mặt Mạc Dư Thâm.
Ánh mắt hai người giằng co một lát, Mạc Dư Thâm cuối cùng cũng tiếp nhận nói với Võ Dương: "Đưa cả hai con cho người huấn luyện ngựa của Hề Gia đi."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hề Gia đem di động cất vào túi xách, tâm tình không tệ.
Về sau cô cũng không chạm vào cần câu nữa, an tĩnh ngồi xem Mạc Dư Thâm câu cá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!