Chiều thứ Sáu, Cố Tích Triều xuất hiện đúng giờ tại trường quay của đài truyền hình.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ đồ công sở hơi thoải mái, vẻ mặt điềm tĩnh và dịu dàng.
Người dẫn chương trình phụ trách phỏng vấn cô vẫn chưa đến, các nhân viên đang bận rộn chuẩn bị, cô ngồi ở vị trí bên cạnh yên lặng xem lại tài liệu mình mang theo.
Buổi phỏng vấn được phát sóng trực tiếp, đài truyền hình đã đưa dàn ý câu hỏi trước, tài liệu được chuẩn bị theo dàn ý của đài truyền hình.
Còn ba mươi phút nữa là bắt đầu buổi phỏng vấn, MC Tư Ca vội vàng đẩy cửa bước vào.
Cô ta mặc một bộ vest nhỏ màu xanh da trời, để kiểu tóc tiêu chuẩn của MC, trang nhã và lịch sự.
Cố Tích Triều ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Tư Ca nở nụ cười chuyên nghiệp, đưa tay về phía cô.
Cô đứng dậy, đặt tài liệu lên ghế, bắt tay với Tư Ca.
Sau khi bắt tay với cô, Tư Ca cũng không ngại ở hiện trường đang bừa bộn, tùy tiện kéo một chiếc ghế gấp lại, ngồi đối diện với cô.
"Chương trình phỏng vấn này là do tôi lên kế hoạch và khởi xướng, từ nhỏ tôi đã có ước mơ trở thành một nhà ngoại giao. Sau đó, cô cũng đã thấy." Tư Ca hơi tiếc nuối nói.
Cố Tích Triều cười cười: "Công việc hiện tại của cô cũng rất đáng ngưỡng mộ."
"Là tôi nhất định phải để họ mời cô đến, tôi thấy trải nghiệm của cô rất đặc biệt," Tư Ca suy nghĩ một chút: "Cũng rất đáng để người khác hướng đến."
"Cảm ơn."
Cuộc trò chuyện của hai người vẫn rất lịch sự.
Tư Ca là MC chuyên nghiệp, cô ấy giỏi đặt câu hỏi cũng giỏi lắng nghe.
Công việc phiên dịch của Cố Tích Triều yêu cầu cô phải có đầu óc minh mẫn, tư duy nhanh nhạy, so sánh ra, mặc dù chương trình được phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều.
Phỏng vấn được một nửa, Tư Ca chuyển chủ đề, nói về chuyện tình cảm của các nhà ngoại giao.
"Tích Triều hiện tại có bạn trai chưa?"
"Chưa."
"Trước đây đã từng yêu đương chưa? Lần gần đây nhất là khi nào?"
Cố Tích Triều cười cười, vẻ mặt vô thức trở nên buồn bã.
"Đã từng có một lần, chia tay ba năm trước rồi."
"Là vì công việc sao?" Câu hỏi của Tư Ca mang theo mục đích.
Tư Ca là cô gái thông minh như vậy, cô ta không tin lý do cô và Chu Hoài Cẩn chia tay mà ai cũng biết kia, Tư Ca lại không hỏi thăm người khác. Dù những người biết chuyện năm đó không muốn nhắc đến nhiều nhưng với khả năng của Tư Ca, cũng có thể đoán ra được từ lời nói của người khác.
Trong mắt Cố Tích Triều ánh lên vẻ thích thú, khóe miệng cong lên, dáng vẻ có chút giống Chu Hoài Cẩn lúc cười xấu xa.
"Là vì tôi quá nhút nhát." Cô cười nhạt.
Tư Ca biết với câu hỏi này thì không hỏi ra gì khác nữa, đây cũng không phải là trọng tâm.
"Sau đó hai người còn liên lạc không?"
Cô cười nói: "Không."
"Hiện tại có người thích không? Hoặc là có kế hoạch gì về tình cảm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!