Chương 50: Hoàn

Tháng Sáu ở Bắc Phi, mặt trời chói chang như lửa.

Cố Tích Triều lại một lần nữa đặt chân đến mảnh đất Bắc Phi, lần này cô trở lại là để làm nhiệm vụ phiên dịch. Cô và Vương Nghị Dương được phân công làm phiên dịch viên tháp tùng đoàn lãnh đạo hai nước trong chuyến thăm cấp cao.

Nơi này vẫn không an toàn như vậy.

Để thể hiện lòng kính trọng cao nhất, lãnh đạo địa phương đã đích thân ra sân bay đón tiếp. Đoàn xe đón tiếp nối dài tít tắp, phía trước và phía sau đều có quân cảnh sát địa phương dẫn đường.

Phái đoàn cũng mang theo lực lượng vũ trang riêng, lần này đơn vị đặc nhiệm của trung đoàn 60132 được giao nhiệm vụ bảo vệ. Lý do chọn đơn vị đặc nhiệm của trung đoàn 60132 tham gia nhiệm vụ bảo vệ lần này, là vì trước đó họ đã thể hiện xuất sắc trong nhiệm vụ giải cứu công dân ở nước ngoài, hơn nữa còn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu chống kh ủng bố ở nước ngoài.

Cố Tích Triều với tư cách là phiên dịch viên nên cô phải ngồi chung xe với Vương Nghị Dương. Cô ngồi trong xe, tay đặt hờ trên đùi, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Trên mảnh đất thần kỳ này, họ gặp lại nhau, và trước khi kết hôn, họ lại cùng nhau trở về đây.

Sau khi hoàn thành công việc lần này, Cố Tích Triều và Chu Hoài Cẩn sẽ về nước tổ chức hôn lễ.

Trùng hợp là, lúc hai nhà bàn bạc ngày cưới, họ không hề biết đến nhiệm vụ công tác lần này, càng không biết sẽ chọn đơn vị đặc nhiệm của Chu Hoài Cẩn đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ.

May mà ngày cưới được ấn định là một tuần sau khi kết thúc nhiệm vụ công tác lần này, thời gian cũng không bị xung đột. Chỉ là khổ cho hai bên gia đình, phải lo liệu mọi việc thay bọn họ.

Cố Tích Triều vừa nghĩ vừa trầm tư.

Ánh mắt Vương Nghị Dương rơi vào những ngón tay thon dài của cô, chiếc nhẫn kim cương ở đó khiến anh ta thấy chói mắt. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Cố Tích Triều đã trở thành vợ sắp cưới của người khác, hơn nữa còn sắp kết hôn.

Có lẽ đây chính là cái gọi là không có duyên phận.

Đột nhiên, tiếng súng nổ vang trời, chiếc xe mà họ đang ngồi cũng rung lắc dữ dội.

Vương Nghị Dương ngẩng đầu, muốn mở cửa sổ xe ra xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta là con trai của Bộ trưởng, năng lực chuyên môn lại mạnh, từ khi vào bộ, những quốc gia mà anh ta được cử đi công tác đều là những quốc gia có tình hình chính trị ổn định và tương đối phát triển, chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

Cố Tích Triều thì khác, cô đã làm việc ở nước Y ba năm, đã trải qua đủ loại cuộc đấu súng lớn nhỏ, bao gồm cả lần giải cứu công dân nghiêm trọng nhất.

Cô phản ứng nhanh, kéo Vương Nghị Dương lại, ấn đầu anh ta xuống gầm ghế.

Tài xế ngồi phía trước cũng chỉ ngẩn người một giây, sau đó tăng tốc.

Cố Tích Triều nói với giọng điệu dứt khoát: "Đừng nhìn, là đấu súng!" Cô không biết có phải mình cảm nhận sai hay không, đầu Vương Nghị Dương mà cô đang giữ, vậy mà lại run run.

"Tích Triều, liệu chúng ta có chết không?" Giọng Vương Nghị Dương run rẩy.

Trong lòng Cố Tích Triều thoáng qua tia bối rối. Chuyện này thật sự khó nói trước, sống chết chỉ trong nháy mắt. Nhưng để trấn an Vương Nghị Dương, cô vẫn kiên định nói: "Sẽ không đâu, anh yên tâm."

Cố Tích Triều và Vương Nghị Dương đều đã cúi đầu xuống, bọn họ không nhìn thấy lộ trình của xe, nhưng cảm giác chiếc xe đang lao nhanh trên mảnh đất Bắc Phi, hết cua trái rồi lại cua phải, khiến bọn họ chóng mặt đến mức muốn nôn.

Đầu ngón tay Cố Tích Triều bỗng nhiên nóng ran, cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra Vương Nghị Dương đang khóc. Anh ta nói với Cố Tích Triều: "Tôi còn chưa có bạn gái, tôi không muốn chết ở đây."

Cố Tích Triều bị anh ta chọc cười, nhưng cô chỉ cười được một giây, nụ cười liền cứng đờ.

Bốn tiếng "bùm bùm bùm bùm" vang lên, chiếc xe của bọn họ như quả bóng bay bị xì hơi, dừng lại, bọn họ có thể nghe thấy tiếng động ngày càng gần, tiếng lốp xe ma sát với đá cuội trên mặt đất, và tiếng mở cửa xe.

Cố Tích Triều không dám thở mạnh, cũng không dám ngẩng đầu, đồng thời còn phải giữ chặt Vương Nghị Dương.

Bên ngoài cửa sổ xe của bọn họ, có người nói bằng tiếng Pháp pha lẫn cả giọng châu Phi: "Xuống xe."

Cố Tích Triều nhỏ giọng dặn dò Vương Nghị Dương bằng tiếng Trung: "Đừng manh động, tùy cơ ứng biến."

Hai người thêm một tài xế, vừa mở cửa xe đã bị một đám người bên ngoài khống chế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!