Ông không đồng ý với rất nhiều việc Mạnh Vãn làm, nhưng Mạnh Vãn quá độc đoán, nếu như ông phản đối trước mặt con gái, không biết Mạnh Vãn sẽ giận dỗi bao lâu. Lúc này, ông thật sự không thể đối đầu trực tiếp với Mạnh Vãn.
"Con không sao." Cố Tích Triều nói vậy, nhưng giọng đã nghẹn ngào.
Sao có thể không tủi thân? Sao có thể không buồn cơ chứ?
"Cha à, con muốn đi tìm anh ấy."
"Anh ấy" mà cô nói chính là Chu Hoài Cẩn.
Cô không chắc chắn thái độ của cha đối với Chu Hoài Cẩn, nhưng cô có thể khẳng định, thái độ của Cố Trường Chí đối với Chu Hoài Cẩn ít nhất không gay gắt như Mạnh Vãn.
Bao gồm cả những tranh chấp giữa cô và Cố Tịch Ngôn, Cố Trường Chí luôn giữ thái độ trung lập.
Cố Trường Chí im lặng.
Cố Tích Triều lại nhấn mạnh: "Bây giờ anh ấy đang diễn tập ở thành phố Vân, con muốn đi tìm anh ấy."
Đương nhiên Cố Trường Chí biết Chu Hoài Cẩn đang diễn tập, lần diễn tập này có quy mô rất lớn, không phải chuyện có thể nói đùa, hai quân khu đều tham gia, mấy vị tư lệnh, thủ trưởng của mấy quân khu đều có mặt.
Ông im lặng hồi lâu, nhớ lại thời niên thiếu của mình.
Sau khi quen biết Mạnh Vãn, tuy rằng gia thế của Mạnh Vãn không tệ, nhưng lại kiêu ngạo, tính tình cũng không tốt, sau đó nhà ông giới thiệu cho ông một cô gái phù hợp hơn, nhưng ông nhất quyết phải ở bên Mạnh Vãn.
Sau đó trải qua bao nhiêu sóng gió, tuy rằng có cãi vã, nhưng cuộc sống của bọn họ cũng coi như êm đềm, cũng yêu thương và tin tưởng lẫn nhau. Còn những anh em cùng lớn lên trong đại viện với Cố Trường Chí, rất nhiều người có hôn nhân không hạnh phúc.
Người như bọn họ, muốn tìm được một người phù hợp và vừa ý, khó khăn biết bao.
Chàng trai Chu Hoài Cẩn quả thật rất xuất sắc, con nhà tướng, lại mang phong thái nho nhã, hơn nữa Cố Tích Triều lại thích anh. Nếu bỏ qua những ân oán trước kia, Cố Trường Chí thật sự rất ủng hộ con gái út và Chu Hoài Cẩn.
Cố Trường Chí bước vào tuổi trung niên, tính tình ngày càng ôn hòa, đã nhiều năm không giận dỗi cãi nhau với Mạnh Vãn. Nhưng lần này vì con gái út, có lẽ ông phải xảy ra mâu thuẫn lớn với người vợ đã gắn bó nhiều năm.
Cố Trường Chí vẫn im lặng, Cố Tích Triều lo lắng đến mức tim đập thình thịch, sợ cha cũng phản đối tình cảm của cô, sau đó sai Tiểu Trần giám sát cô nghiêm ngặt hơn.
Giọng nói của cha lại vang lên, trái tim Cố Tích Triều đập mạnh theo giọng nói đó: "Lần diễn tập này của Hoài Cẩn rất quan trọng, con đến đó thì đừng làm phiền cậu ấy. Cha sẽ sắp xếp người ra đó đón con."
Cố Tích Triều được đồng ý mà nơm nớp lo sợ, cũng quên mất ông không ở bên cạnh, không nhìn thấy động tác của cô lúc này, cô vội vàng xua tay từ chối: "Không cần không cần, cha, con tự đi được. Cha cũng không cần phái người ra đó đón con, cha chỉ cần nói cho con biết thời gian diễn tập kết thúc là được. Đợi anh ấy diễn tập xong, con sẽ gọi điện thoại cho anh ấy."
Cố Tích Triều không muốn làm lớn chuyện, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền người khác, hình như hơi quá đáng.
Lần này Cố Trường Chí không đồng ý, nhưng cũng không gây áp lực quá lớn cho con gái. Ban đầu ông định là đợi khi Cố Tích Triều đến nơi, sẽ lập tức sai người đến đón, nhưng lúc này chỉ có thể thay đổi ý định: "Vậy được, lát nữa cha cho con một số điện thoại, đến huyện G, con gọi số này, người đó sẽ sắp xếp cho con. Cũng không biết được khi nào thì diễn tập kết thúc, đều là bắn súng đạn thật, biến hóa khôn lường, chỉ có thể chờ thôi.
Chuyện của mẹ con, đợi bà ấy về, cha sẽ nói chuyện với bà ấy."
Khóe miệng Cố Tích Triều cong lên: "Cảm ơn cha."
"Con đưa điện thoại cho Tiểu Trần." Cố Trường Chí nói.
Cố Tích Triều vội vàng đưa điện thoại cho Tiểu Trần.
Không biết Cố Trường Chí nói gì với Tiểu Trần, biểu cảm của Tiểu Trần khoa trương đến mức khiến người ta muốn phì cười.
Tiểu Trần làm theo lời Cố Trường Chí, đưa thẻ ngân hàng mà Cố Trường Chí bảo anh ta giữ cho Cố Tích Triều, sau đó đưa cô đến sân bay.
Mạnh Vãn làm việc rất chu đáo, đã tịch thu chứng minh thư của Cố Tích Triều, may mà ở sân bay có thể làm chứng minh thư tạm thời, Cố Tích Triều cũng nhanh chóng lên máy bay.
Thành phố Vân và Bắc Kinh đều thuộc miền Bắc, tuy rằng kinh tế của thành phố Vân kém phát triển hơn, nhưng cách Bắc Kinh không xa.
Hơn một tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống thủ phủ của thành phố Vân, Cố Tích Triều lại chuyển sang đi tàu hỏa, ngồi lắc lư trên chiếc ghế cứng của tàu hỏa suốt bảy tám tiếng đồng hồ mới đến huyện tự trị G.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!