Chương 46: (Vô Đề)

Ngay ngày hôm sau khi đến cơ quan, Cố Tích Triều đã nhận được lệnh triệu tập của Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ nghe đồng nghiệp của con nói, mấy hôm trước có người đưa đón con đi làm, hình như là một sĩ quan quân đội."

Cố Tích Triều nghĩ ngợi một chút, mấy hôm Chu Hoài Cẩn đưa đón cô đều mặc thường phục, cô lập tức hiểu ra đồng nghiệp mà mẹ cô nhắc đến là ai.

Chưa để cô kịp thừa nhận hay phủ nhận, Mạnh Vãn lại nói: "Ở buổi gặp mặt hôm qua, con chơi trò chơi với ai? Nghe nói còn được giải thưởng à?"

Cố Tích Triều cắn môi im lặng, tại sao mẹ phải dùng giọng điệu chất vấn như vậy để hỏi cô, chẳng phải bà đã rõ ràng rồi sao?

Mạnh Vãn quá tức giận, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc: "Từ hôm nay trở đi, con về nhà ở, cảnh vệ của bố con sẽ đưa đón con đi làm."

Cả bộ trên dưới đều nhìn thấu mà không nói toạc ra, hiện giờ ai mà không biết Cố Tích Triều là con gái bà, Mạnh Vãn cũng không còn kiêng dè gì nữa.

Lần *****ên trong đời Cố Tích Triều phản bác lại Mạnh Vãn, ánh mắt cô tràn đầy sự bất lực và tuyệt vọng.

"Tuy mẹ là mẹ con, nhưng con đã trưởng thành rồi, mẹ không thể can thiệp vào cuộc sống của con."

Mạnh Vãn giơ tay hất đổ ống đựng bút trên bàn làm việc.

Trước đây cơn giận của bà luôn được che giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh, bà rất ít khi nóng nảy như vậy: "Mẹ phải nói con thế nào đây hả! Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con thôi! Nếu không phải vì hai chị em con cứ dính dáng đến Chu Hoài Cẩn là lại không có chuyện tốt, thì mẹ cũng sẽ không như vậy!"

Mạnh Vãn thật sự sợ hãi, nếu như hai đứa con gái này lại xảy ra chuyện gì, bà thật sự không chịu nổi.

"Con..."

"Được rồi, đừng nói nữa, con ra ngoài trước đi." Mạnh Vãn không muốn nghe Cố Tích Triều giải thích, trực tiếp ra lệnh: "Tối nay con về nhà với mẹ."

Ra khỏi văn phòng, Cố Tích Triều buồn bã không biết phải nói với Chu Hoài Cẩn thế nào.

Nói mẹ cô không cho phép bọn họ ở bên nhau? Nói cô bị quản thúc tại gia à?

Hình như đều không ổn, cô nghĩ thầm chỉ có thể tạm thời giấu anh.

Cô nhắn tin cho Biên Quan Nguyệt than thở, còn đặc biệt dặn dò Biên Quan Nguyệt, đừng nói cho Chu Hoài Cẩn biết.

Biên Quan Nguyệt nhắn lại: [Nhà ngoại giao Mạnh nhà chị độc tài quá đấy.]

Chẳng phải sao. Đúng là độc tài, ngay cả người cha nghiêm khắc như Cố Trường Chí khi đứng trước mặt mẹ cô, cũng không có tiếng nói. Hoặc là nói Cố Trường Chí quá yêu Mạnh Vãn, cho nên luôn nhường nhịn bà, mới tạo nên tính cách độc đoán như bây giờ của Mạnh Vãn.

Tan ca, Cố Tích Triều bị Mạnh Vãn cưỡng ép đưa về đại viện, vừa về đến nhà đã bị bà bắt về phòng ngủ, còn sai người giúp việc canh chừng, giống như cô là tội phạm bỏ trốn vậy.

Cô gần như có thể tưởng tượng ra, cuộc sống trong một thời gian dài sắp tới sẽ như thế này.

Cố Tích Triều sốt ruột, lại còn có Cố Tịch Ngôn, rõ ràng không biết chuyện gì đã xảy ra, lại còn vui vẻ xem drama như vậy.

Cố Tích Triều nảy ra một ý nghĩ xấu xa rằng nếu như nói cho Cố Tịch Ngôn biết lý do cô bị mẹ nhốt là vì cô và Chu Hoài Cẩn lại ở bên nhau, không biết Cố Tịch Ngôn có còn cười vui vẻ như vậy nữa không.

Sau bữa tối, Mạnh Vãn còn tịch thu điện thoại của Cố Tích Triều, cô hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

Nhưng lần này cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cô tin chắc Chu Hoài Cẩn cũng vậy.

Cố Tích Triều đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đèn đường trong đại viện mờ nhạt, ngay cả bóng cây cũng mờ ảo, nhưng cô vẫn muốn nhìn.

Dường như cô nhìn thấy hình ảnh bọn họ lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa trong đại viện, nhìn thấy tương lai tươi đẹp của bọn họ qua ánh đèn mờ nhạt đó.

Một chùm đèn xe chiếu sáng trước cửa nhà họ Cố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!